Lưu Tinh

Hai con Huyết Chi Phong Lang chính là một đôi huynh đệ, khi con Phong Lang đầu tiên ngã xuống dưới đao của thiếu niên, anh trai của nó lập tức cảm ứng được, đến đây là để báo thù cho em trai của mình.
Huyết Chi Phong Lang không hổ là một loại ma thú vô cùng giảo hoạt, cái chết của em trai làm cho anh trai nó vô cùng cảnh giác, nó cẩn thận núp trong lùm cây, di chuyển tới sát chỗ của thiếu niên, cuối cùng mới tung ra một kích.
Tuy rằng thiếu niên kia phản ứng nhanh nhạy, nhưng mà vẫn chậm một bước, hàm răng sắc bén của Huyết Chi Phong Lang chỉ còn cách cái cổ của thiếu niên chừng 1 gang tay.
Trong lúc mành chuông treo sợi tóc, một thân hình yểu điệu xinh đẹp xuất hiện bên cạnh thiếu niên, đôi ngọc thủ của nàng được bao bọc bởi một bộ Quyền sáo màu đỏ, nàng xuất chiêu như gió, đấm thẳng vào đầu của Phong Lang.
Nếu như thiếu niên kia giết Huyết Chi Phong Lang là do hạ thủ vào chỗ phòng ngự yếu nhất của Phong giáp, thì bàn tay nhỏ dài trắng như tuyết kia lại hoàn toàn đánh tan được phong giáp.
Khi bàn tay thon nhỏ ấy đấm vào đầu của Phong Lang, một ngọn lửa màu đen quỷ dị đột nhiên hiện lên, hung hăng đập thẳng vào phong giáp.
Huyết Chi Phong Lang gào lên thảm thiết, thân thể khổng lồ bị đánh bay ra ngoài, hơn nữa, thân hình của nó đã bị ngọn lửa màu đen bao trùm, sau khi rơi xuống không còn động đậy được nữa, hóa ra nó đã bị thiêu thành tro.
Bóng hình một quyền đánh chết Huyết Chi Phong Lang cứu thiếu niên dừng lại, hóa ra đây là một mỹ nữ tuyệt sắc, thân hình trưởng thành hoàn mỹ cực kỳ tinh xảo, khí chất thanh lệ thoát tục, khuôn mặt như trăng rằm, hai hàng lông mày cong như liễu, mái tóc đen như nước, ngoài từ hoàn mỹ ra, không còn từ nào tả được dung mạo của nàng.
Tuyệt sắc mỹ nữ này chỉ mặc một bộ hộ giáp đơn giản, bó sát thân hình hoàn mỹ của nàng làm cho chúng hiện lên những đường cong mê người, trên tay của nàng có một đôi Quyền sáo màu đỏ, thực là nổi bật.
Nói chung, tuyệt sắc mỹ nữ này hiếm có trên thế gian, chỉ có thể dùng hai từ ngưỡng mộ để hình dung, đôi mắt đẹp của thiếu nữ nhìn thiếu niên đầy máu kia tràn ngập yêu thương và sự đau lòng, thậm chí ánh mắt còn hiện lên sự thâm tình, ẩn chứa trong đó một sự sợ hãi.
Tại sao có thể như vậy, chẳng phải là nàng vừa mới cứu thiếu niên kia hay sao, tại sao lại sợ hãi một thiếu niên có lực lượng yếu hơn mình?
Thiếu niên im lặng nhìn chăm chú vào thiếu nữ vừa cứu mình, trên mặt không có biểu tình gì cả, ngay cả trong đôi mắt cũng không có bất luận tình cảm gì biểu hiện. Thế nhưng dưới ánh mắt ấy, mỹ nữ kia cúi đầu, phảng phất như nàng đã làm sai chuyện gì đó.
Đột nhiên, thiếu niên giương lên tay, hung hăng bạt tai mỹ nữ kia một cái.
"Bốp" một tiếng giòn tan vang lên, trên má của thiếu nữ kia xuất hiện một bàn tay đỏ, nhưng mỹ nữ ấy không có phản ứng gì, im lặng thừa nhận, không có bất kỳ sự chống đối nào, trong đôi mắt kia vẫn toát lên ánh sáng của sự vui sướng.
"Ngươi biết vì sao ta đánh ngươi không?"
Thiếu niên kia dùng giọng nói không chút tình cảm nào nói với mỹ nữ, giống như trước mặt hắn chẳng phải là một đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, mà chỉ là một Mộc Đầu Nhân (người gỗ).
"Dạ biết, thiếu gia, Tinh Ảnh biết sai rồi."
Mỹ nữ cung kính nói:
"Tinh Ảnh không nên xuất thủ khi không có sự cho phép của thiếu gia, Tinh Ảnh nguyện ý tiếp nhận nghiêm phạt."
Thở dài một hơi, thần tình trên mặt thiếu niên đột nhiên buông lỏng, hắn dùng một giọng điệu bất đắc dĩ, nói:
"Tinh Ảnh, ta biết ngươi không muốn thấy ta bị thương, ra tay cũng chỉ muốn giúp cho ta, thế nhưng ngươi vẫn tiếp tục như vậy nữa, thì kế hoạch huấn luyện của ta sẽ hỏng mất."
"Thế nhưng người ta... Người ta nhịn không được..."
Thấy khẩu khí của thiếu niên kia đã buông lỏng, trên mặt của mỹ nữ có tên là "Tinh Ảnh" này hiện lên vui mừng, nàng dùng giọng như làm nũng, nói:
"Hơn nữa thiếu gia cũng đã nghiêm phạt Tinh Ảnh rồi, rất đau đấy..."
Thiếu niên kia nhẹ nhàng dùng bàn tay thô ráp của mình xoa má của Tinh Ảnh, nhíu mày nói:
"Không biết là ngươi phạt ta, hay ta phạt ngươi, lấy cường độ đấu khí của ngươi, thì cái tát ấy có là cái gì."
Tinh Ảnh ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn, nói:
"Nhưng mà thiếu gia nghiêm phạt Tinh Ảnh đâu dám phản kháng, ai kêu Tinh Ảnh là thị nữ trung thành nhất của thiếu gia cơ chứ."
Thiếu niên buông cánh tay xuống, nhàn nhạt nói:
"Thế nhưng nếu như ngươi sau này còn như vậy, thì sự nghiêm phạt không còn nhẹ như thế này đâu, nhớ kỹ chưa?"
Tinh Ảnh vội vàng gật đầu, cường giả một quyền đánh chết con Huyết Chi Phong Lang kia ở trước mặt thiếu niên này chỉ là một thị nữ nhỏ bé và yếu ớt, điềm đạm đáng yêu vô cùng.
"Nhớ kỹ là tốt rồi, mau giúp ta trị thương một chút đi, sau này đỡ bị Sắt Lan Đóa a di mắng."
Thiếu niên thở dài, bỏ thảm cỏ ngụy trang trên mình xuống, trên người hắn chi chít vết thương, cơ thể cường kiện tràn ngập máu. Tinh Ảnh vừa nhìn thấy vậy thì sắc mặt nhất thời tái nhợt, dùng thanh âm như khóc, nói:
"Thiếu gia, người không biết quý trọng bản thân mình, bị thương nặng như vậy cũng không gọi Tinh Ảnh..."
Thiếu niên nhíu mày, nói:
"Ngươi cũng biết thể chất của ta, những vết thương này không tính là vết thương ngoài da, hiện giờ tất cả các vết thương đều đã cầm máu, muốn không lưu lại sẹo thì phải dùng ma pháp trị liệu, việc này ngươi đâu phải là mới làm lần đầu."
Tinh Ảnh u oán nhìn hắn một cái, không nói gì nữa, quang mang màu lam trên ngọc thủ của nàng ngưng tụ, nhẹ nhàng đảo quan mình thiếu niên kia một vòng, lam quang đi tới đâu, những vết thương lập tức khép miệng tới đó, ngoại từ một làn da trắng thì chẳng còn lại vết tích gì cả.
"Xong rồi chứ? Vậy có thể trở về đi."
Lắc lắc cánh tay, thiếu niên đi tới chỗ thi thể con Huyết Chi Phong Lang lấy đao săn thuần thục lọc da, đồng thời ánh mắt hơi có chút oán giận nhìn về phía Tinh Ảnh.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tinh Ảnh nhất thời mỉm cười ngọt ngào, bởi vì nàng biết vị chủ nhân thiên tính đạm bạc này, oán giận chính là biểu hiện sự quan tâm thân thiết tới mình, đây là điều khó mà có được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui