Vệ Thính Xuân cũng không dám nhìn lâu, liền lập tức cụp mắt xuống, hướng tới bên cạnh Tiết Doanh đi đến.
Theo lời vị công công bên ngoài căn dặn, nàng chỉ cần đặt chén trà vào tầm tay Tiết Doanh là được.
Tiết Doanh luôn không thích tỳ nữ hầu hạ, tiểu thái giám thường ngày bên cạnh hắn giờ phút này lại không có ở đây, không ai biết hắn thích uống trà nóng hay nguội.
Vả lại hắn chán ghét nhất là người bên cạnh nịnh nọt vô cớ, nếu nổi giận, bọn hạ nhân bọn họ không biết lại bị điều đi nơi nào.
Những lão nhân hầu hạ bên cạnh hắn, đại đa số đều coi mình như người điếc, người câm, thậm chí là đồ trang trí.
Nhưng dựa theo cốt truyện, Vệ Thính Xuân không thể thật sự buông chén trà xuống, đổi chén trà lạnh trong tầm tay hắn rồi mặc kệ mọi thứ.
Nàng đã xem cốt truyện vài lần, nhân vật mà nàng xuyên vào, là một tiểu cô nương có đôi mắt hồ ly xinh đẹp, mỹ diễm.
Nàng bị phe Cửu hoàng tử thua trận, tốn không ít tâm tư đưa vào Đông Cung của Thái tử, chính là muốn Tiết Doanh trúng mỹ nhân kế, đưa hắn lên đường xuống hoàng tuyền.
Bởi vậy, Vệ Thính Xuân sau khi đặt chén trà xuống cố ý không rời đi, muốn đưa chén trà đến bên môi Tiết Doanh…… Sau đó, tuy Tiết Doanh say rượu, nhưng khi chén trà vừa đến gần, hắn liền phát hiện tiểu tỳ nữ này khác thường.
Khác thường ở chỗ nào? Thứ nhất là Tiết Doanh những năm nay bị hạ độc vô số lần, cơ bản vừa ngửi là biết trà có vấn đề.
Thứ hai là tiểu cô nương đưa trà này tuy đẹp, nhưng diễn xuất quá kém.
Nàng đưa chén trà đến bên môi Tiết Doanh, tay nàng còn run cầm cập.
Vệ Thính Xuân lặng lẽ tiến đến bên cạnh Tiết Doanh, nhìn gần một chút, tiểu tử này lớn lên càng ngày càng tuấn tú, vai cũng rộng hơn không ít, nhưng là…… Vẫn hơi gầy.
Cái tên nhóc ba que xỏ lá này, lại không chịu ăn cơm cho đàng hoàng, cũng không biết vị giác đã khôi phục chưa……
Vệ Thính Xuân trong lòng lẩm bẩm, đã thành thói quen bắt đầu thuyết giáo, chẳng qua nàng đều nói thầm trong lòng, Tiết Doanh một câu cũng không nghe thấy.
Dù sao liếc hắn một cái, Vệ Thính Xuân đã đạt được mục đích, có thể yên tâm bắt đầu đi theo cốt truyện, chờ xuyên trở về thế giới của mình.
Nàng đứng bên cạnh Tiết Doanh, đặt chén trà xuống, rồi sau đó lại giơ tay bưng lên, khom người về phía trước, đưa chén trà đến bên môi Tiết Doanh.
Nàng đang chuẩn bị làm động tác tay run rẩy, thì vô tình liếc thấy quyển sách mà Tiết Doanh đang xem dưới ánh đèn.
Kết quả vừa nhìn rõ nội dung quyển sách, Vệ Thính Xuân không cần diễn, tay cũng không nhịn được run lên bần bật, chén trà khẽ chạm vào đĩa trà, phát ra tiếng "leng keng".
—— Hoàng thư! (Sách 18+)
Tiết Doanh đang xem hoàng thư!
Vệ Thính Xuân căn bản không biết nên biểu lộ cảm xúc gì, tròng mắt suýt nữa lọt ra khỏi khung, vội vàng dời tầm mắt đi.
Tiết Doanh lúc này đã chú ý tới sự khác thường của tiểu tỳ nữ, hơn nữa ngửi thấy mùi hương bất thường của nước trà trong chén ở ngay sát bên.
Hắn chậm rãi nâng mắt lên, nhìn về phía tỳ nữ xa lạ, không nên xuất hiện bên cạnh hầu hạ hắn này.
Tuy rằng trong lòng Vệ Thính Xuân đang cảm thán "Con trai trưởng thành rồi" đến hoàng thư cũng xem, nhưng vẫn không quên nghiêm khắc tuân thủ thiết lập nhân vật trong cốt truyện.
Tay run rẩy, lộ ra một nụ cười nịnh nọt lại thấp thỏm với Tiết Doanh, khuôn mặt kiều diễm nổi lên một tầng ửng đỏ khả nghi, thập phần kiều mị đáng yêu.
"Thái tử điện hạ, mời dùng trà.
Trà sắp nguội rồi.
"
Trên thực tế, vừa đối diện với ánh mắt của Tiết Doanh, trong lòng Vệ Thính Xuân liền "sách" một tiếng, đôi mắt này sao nhìn càng thêm tĩnh lặng, vô hồn? Một gương mặt khuynh quốc khuynh thành như vậy, lại phối với một đôi mắt thế này, làm cho cả người hắn càng thêm âm trầm, giống như…… một đóa hoa đang héo tàn.
Tiết Doanh xoa ngón tay lên trang sách, suy nghĩ vị hoàng huynh hoặc hoàng đệ nào chưa từ bỏ ý định mà phái tiểu cô nương ngu ngốc này đến.
Hắn thậm chí đã nghĩ kỹ rồi, hoặc là cắt người thành mấy khối, phân biệt đưa cho mấy vị huynh đệ mỗi người một phần……
Sau đó, khi hắn cúi đầu định uống trà, cả người sững sờ.
Nói chính xác là cứng đờ.
Hắn chống tay, ở tư thế nửa ngồi dậy, cứng đờ tại chỗ.
Sau một lúc lâu, hắn từ tư thế muốn đứng dậy, lại nằm trở về.
Quyển sách trên tay rơi xuống đất, hình trong hoàng thư xấu xí mở ra trên sàn nhà, còn Tiết Doanh thì vẫn luôn nhìn chằm chằm chén trà trước mặt.
Nói chính xác là nhìn bàn tay đang bưng chén trà —— ngón cái tay phải.
"Thái tử điện hạ.
" Vệ Thính Xuân thấy Tiết Doanh thật lâu không nhúc nhích, giống như ngủ thiếp đi, liền đưa chén trà về phía trước một chút, để hắn nghe rõ hơn.