Cẩn Long
Mạnh Hạo Nhiên sau khi từ chỗ Cố Lăng Phong trở về tâm trạng luôn không tốt.
Cứ nghĩ tới đứa trẻ là con của Lục Thần chưa ra đời đã chết, anh ta không thể nào ngồi yên.
Còn người tên Hiểu Thanh với cái cô ở ngoài cửa kia có phải là một?
Nếu thực sự là một thì... Triệu Trấn Nam, tại sao cậu làm vậy với Lục Thần?
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi anh ta quyết định ra hỏi thẳng cô: "Hiểu Thanh, cô biết Lục Thần chứ?"
Tay cô đang gõ gõ trên bàn phím chợt khựng lại không rõ nguyên do, cô bỏ tay khỏi bàn phím, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Hạo Nhiên: "Anh đang muốn nói tới phó chủ tịch?"
"Ừ"
Cô thoải mái trả lời: "Đương nhiên là tôi biết rồi, là ông chủ của chúng ta mà"
"Còn gì nữa không?"
Hiểu Thanh liền nhăn mặt: "Anh bị sao thế? Lại lây chứng... gọi là gì nhỉ? À, cái chứng không bình thường của tên họ Triệu ấy hử?"
Lại nhắc tới Triệu Trấn Nam, sắc mặt của Mạnh Hạo Nhiên thoáng cái thay đổi.
"Cô và cậu ta quen nhau như thế nào?"
Hiểu Thanh cầm bút viết vài dòng gì đó, vừa viết vừa trả lời: "Bên Mỹ"
Mỹ? Chả phải trước kia Lục Thần cũng từng ở đó vài năm à?
Không lý nào lại trùng hợp như vậy.
Tên giống, địa điểm cũng giống... Lẽ nào thật sự là...
Mạnh Hạo Nhiên lấy hết can đảm, hỏi thêm một câu: "Hiểu Thanh.... Cô, đã từng mất trí nhớ à?"
Hiểu Thanh hạ bút, ánh mắt trầm trồ đầy kinh ngạc: "Aaaa, là tên lắm mồm Triệu Trấn Nam đó kể cho anh nghe sao?"
Câu trả lời này là thừa nhận.
Cô ấy thật sự đã từng mất trí nhớ?
Không.... Không thể nào lại như vậy được.
Mạnh Hạo Nhiên đè nén cảm xúc kinh ngạc, anh ta hỏi tiếp: "Tại sao cô lại mất trí nhớ?"
Hiểu Thanh gãi đầu, cô mím môi: "Cái này tôi cũng không được rõ, chỉ là khi tỉnh lại, người đầu tiên tôi gặp là Triệu Trấn Nam, anh ta đã đưa tôi về đây, cũng được hai năm rồi."
Trấn Nam, thật sự là cậu sao?
Lăng Phong cùng Lục Thần tìm cô ấy lâu như vậy cũng không thấy.
Hoá ra cậu đem cô ấy giấu dưới đôi cánh của quân đội nhà họ Triệu.
Giỏi, cậu thật sự quá giỏi rồi.
Trấn Nam! Tôi thật khâm phục cậu.
Có điều tôi thực sự không hiểu.
Cậu đã giấu cô ấy lâu như vậy, tại sao lại đưa cô ấy đến Cẩn Long? Đưa cô ấy đến gần Lục Thần như vậy?
Mục đích cuối cùng của cậu là gì?
Thấy vẻ mặt của Mạnh Hạo Nhiên không được bình thường, Hiểu Thanh giơ tay khua khua trước mặt anh ta.
"Àiiiii, Mạnh Hạo Nhiên, anh bị sao vậy?"
Mạnh Hạo Nhiên hoàn hồn, anh ta cười trừ: "Đang điều tra thông tin của cô, tôi nghĩ không biết có nên đưa cô xem mắt cùng hay không."
Nghe Mạnh Hạo Nhiên nói vậy, Hiểu Thanh lập tức đen mặt, cô chắp tay lạy: "Tôi quỳ. Giám đốc Mạnh thân mến, anh có thể đừng đem tôi ra làm bia đỡ đạn có được không hả?"
Mạnh Hạo Nhiên bất đắc dĩ mỉm cười: "Đùa cô thôi." Nói rồi anh ta quay vào trong.
Hiểu Thanh nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo Nhiên lắc đầu.
Anh ta bị sao vậy? Thái độ này là sao?
Còn nữa, Lục Thần... Lục Thần... Cái tên này...
Đang lẩm bẩm cái tên Lục Thần trong miệng, điện thoại đổ chuông, người gọi đến là Triệu Trấn Nam.
Cô ngán ngẩm bắt máy: "Alo"
"Em sắp tan làm chưa? Chúng ta cùng đi ăn tối"
Nhìn đồng hồ trên bàn, Hiểu Thanh càu nhàu: "Để sau đi, hôm nay tôi không rảnh."
"Xì, em có gì không rảnh? Đừng nói sau lưng anh lén đi xem mắt đấy."
Hiểu Thanh tức muốn thổ huyết: "Anh điên à? Tôi vẫn yêu cuộc đời này lắm. Mà dù tôi đi xem mắt thật thì có liên quan quái gì đến anh nhỉ?"
Triệu Trấn Nam không quan tâm: "Đương nhiên là có liên quan. 7 giờ, anh đợi em ở chỗ cũ." Nói xong anh ta cúp máy mà không cần nghe câu trả lời của cô.
Giỏi! Anh không quan tâm xem tôi trả lời thế nào luôn.
Được, đi thì đi. Dù sao bà đây cũng chưa nhận lương, có người bao cơm tất nhiên phải đi.
Xong việc, Hiểu Thanh vào văn phòng chào Mạnh Hạo Nhiên một tiếng rồi tới thẳng chỗ hẹn.
Cũng hơn 6 giờ, đi từ đây tới đó là vừa kịp giờ.
Cô cũng chẳng phải là đi hẹn hò gì mà cần chuẩn bị đầu tóc hay quần áo, thôi cứ ăn no, về tắm rồi đánh một giấc là đẹp.
Trước lối ra vào nhà hàng Nhật.
"Chị Tử Dao, Lục Tổng hẹn 8 giờ, bây giờ còn chưa tới 7 giờ, chị đến sớm như vậy làm gì?"
Mao Tử Dao cười vui vẻ nhìn cô em họ: "Chị thích chờ anh ấy như vậy, Ngọc Hinh, em mau về đi."
Mạc Ngọc Hinh lắc đầu ngán ngẩm nhìn bà chị mình.
Chị của tôi ơi, chị bị tình yêu làm mờ mắt rồi à?
"Được rồi, chị vào trong đi, em về trước. Chừng nào xong gọi điện nhé, em tới đón chị."
Mao Tử Dao xua tay: "Anh ấy sẽ đưa chị về. Em lái xe cẩn thận."
Ngọc Hinh nhún vai, lên xe phóng thẳng. Mao Tử Dao quay lưng đi vào. Ngay lúc này....
"Kéttttttt" Tiếng phanh xe chói tay vang lên.
Hai người mặc đồ đen nhanh chóng xuống xe.
"Cô Mao đúng không?"
Mao Tử Dao nhíu mày quay lại: "Là tôi. Các người là.... aaaaaa"
Mao Tử Dao bị một tên bịt khăn tay tẩm thuốc mê vào mũi. Cô ta dần dần mất đi ý thức.
Trước khi ngất, cô ta loáng thoáng nghe được giọng nói của một cô gái.
"Mấy anh làm gì vậy? Bỏ cô ấy ra không tôi báo cảnh sát" Hiểu Thanh cũng đang ở trước cửa quán ăn Nhật, thấy tình cảnh trước mắt, cô bất bình xông tới.
(Lo chuyện bao đồng không được đâu bà chị à)
Một tên áo đen liếc mắt với tên còn lại, tên kia hùng hổ bước tới chỗ Hiểu Thanh, cô bất giác lùi về sau vài bước. Hắn túm gáy, đánh mạnh vào bụng cô một cái, cô nằm rạp xuống đất.
"Cô gái nhỏ, này là do cô nhìn thấy thứ không nên nhìn. Cùng về vui chơi với đại gia đây, đại gia đây sẽ cho cô sung sướng." Tên áo đen cười gian ác, đem cô bỏ vào cốp xe cùng Mao Tử Dao.
Cẩn Long - Phòng phó chủ tịch
"Roẹttttt" Trên bản báo cáo, chiếc bút máy trong tay hắn vạch một đường dài thoạt nhìn trông rất khó coi.
Hắn nhíu mày, cảm giác bất an bao trùm khắp căn phòng.
Đã rất lâu rồi hắn chưa từng như vậy.
Nghĩ một lúc, sắc mặt hắn thoáng thay đổi. Hắn nhấc điện thoại lên gọi đi.
"Sao rồi? Bệnh viện vẫn ổn chứ?"
Bên kia hắng giọng trả lời: "Đương nhiên rồi, chúng tôi sắp xếp nhiều người bảo vệ như vậy, đến con kiến chui cũng không lọt."
"Còn cô ấy?"
Bên kia thở dài một tiếng: "Boss, anh yên tâm, chúng tôi cùng Cố Thiếu đang tìm. Tôi đảm bảo Mã Tư Hoành không cách nào tìm ra được."
Hắn nghe xong mới cảm thấy an tâm một chút nhưng sự lo lắng vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Cùng lúc đó ở nhà hàng Nhật.
Triệu Trấn Nam sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay. Con nhóc chết tiệt, 7 rưỡi rồi vẫn không thấy đâu.
Chẳng lẽ cô cho anh leo cây thật?
Không đến thật à?
Nghĩ đến đây trên trán Triệu Trấn Nam xuất hiện 3 sọc đen.
Được được, ai nói anh thua dưới tay người phụ nữ này chứ.
Tốt thôi, anh sẽ chờ cô thêm 10 phút nữa.
Chỉ 10 phút thôi.
Và.... 3 lần 10 phút nữa đã trôi qua.
"Tần Hiểu Thanh! Em chết chắc rồi!" Triệu Trấn Nam nhìn đồng hồ chỉ 8 giờ đúng, anh ta hậm hực đi ra ngoài.
Vừa đi vừa mở điện thoại ra gọi cho cô.
Tiếc rằng điện thoại sập nguồn từ lúc nào không hay.
Vừa ra khỏi cửa quán, Triệu Trấn Nam chạm mặt Lục Thần.
"Ơ Lục Thần, trùng hợp vậy?"
Hắn liếc mắt nhìn Triệu Trấn Nam khẽ gật đầu: "Ừ"
Trấn Nam cũng không nói gì nhiều, anh ta vỗ vai hắn một cái rồi chạy ra xe tìm sạc.
Hắn cũng không để ý nhiều, sải bước vào trong.
"Tinh" Điện thoại trong túi hắn gửi đến tin nhắn kèm một bức ảnh.
Hắn tiện tay mở ra xem...
Cùng lúc đó ở trên xe Triệu Trấn Nam, anh ta vừa cắm sạc, danh sách cuộc gọi nhỡ lên tới hơn 100 cuộc và đều từ cái tên "A Hổ"
Triệu Trấn Nam chưa kịp nhấn gọi lại, A Hổ đã gọi tới.
"Không xong rồi. Mã Tư Hoành cho người bắt Mao Tử Dao đi.... " A Hổ ngập ngừng.
"Chúng ta không cần quan tâm chuyện này. Lục Thần tự có cách, cúp máy đây." Triệu Trấn Nam thờ ơ khởi động xe đồng thời định tắt máy.
Con nhỏ Tần Hiểu Thanh đáng chết này, anh phải đi xử lý cô trước đã.
Nhưng anh ta chưa kịp tắt A Hổ đã lo lắng quát lên: "Khoan đã! Mã Tư Hoành.... Ông ta... còn đem cả cô Tần đi nữa."