Dù anh đang mắng cô nhưng sao Song Kê lại thấy vô cùng hạnh phúc. Chờ đợi cả ngày, cuối cùng anh cũng chủ động tìm đến cô, còn gì lo lắng cho cô nên mới phản ứng mạnh như vậy. Cô vui sướng ôm chằm lấy anh:
- Em biết anh sẽ đến mà, nhớ em rồi đúng không?
Chu Thần chỉ biết bất lực khi đối diện với cô, nghe anh trách móc nhưng cô chẳng những không buồn mà ngược lại càng vui. Tuy hơi bất ngờ nhưng anh vẫn vòng tay ôm lấy cô.
- Tôi chỉ tiện đường nên ghé sang thôi.
Anh lại trả lời cục súc, cứ thích chọc tức cô. Cô đã quen với tính nết khó ưa của Chu Thần nên cũng không còn bực mình nữa.
- Nhà của anh ngược đường với nhà em mà. Anh nhớ em thì cứ nói, không cần phải ngại đâu.
Cô lúc nào cũng ngây ngô tấn công anh, bất chấp liêm sỉ để cưa cẩm Chu Thần nên giờ đây anh cũng đã rất quen với điều này. Cả hai bước vào nhà, cô đang định hỏi đêm nay anh có muốn ở lại không thì Chu Thần đã cất lời trước.
- Lúc nãy tôi đang nhìn đường thì lại đột ngột thấy cô xuất hiện trước đầu xe.
Nghe anh nói, cô thoáng bối rối và thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ anh ấy đã phát hiện rồi sao?”
Dù đang rất hoang mang nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh rồi đáp lời:
- Em chạy sang đường vội quá nên không kịp để ý xe.
Dường như Chu Thần đang hoài nghi điều gì đó:
- Không hiểu sao tôi chỉ thấy cô đột ngột xuất hiện, cứ như là từ đâu biến ra vậy.
Lúc này cô đã thật sự toát cả mồ hôi, Song Kê cảm thấy hơi choáng, ngẫm nghĩ vài giây, cô quyết định dùng chiêu mỹ nhân kế. Song Kê vòng tay ôm lấy Chu Thần rồi nhón chân hôn lên má anh:
- Không ngờ anh nhớ em đến mức bị hoa cả mắt, yêu anh quá đi.
Dù trong lòng đang rất nghi ngờ do nhận thấy sự bất thường nhưng vì cô nũng nịu nên anh cũng không hỏi thêm nữa. Nếu có hỏi thì Song Kê cũng sẽ phũ nhận.
- Tôi đói rồi, nhà cô có gì ăn không?
Thì ra anh đến đây để ăn nhờ bữa cơm. Bây giờ đã khá tối mà anh vẫn chưa ăn, cô nghe thấy liền có chút xót.
- Lúc chiều em ăn ở ngoài, nhưng em sẽ nấu cho anh, chờ em một chút.
Cô lật đật chạy vào bếp, anh nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô thì bất giác trên môi nở nụ cười. Song Kê nhanh nhẹn lấy các nguyên liệu từ tủ lạnh đầy ắp thực phẩm dự trữ. Nhưng chẳng hiểu sao lúc này cô càng thấy đầu óc bị choáng váng, cảm giác cơ thể rất kiệt quệ.
Anh bước vào bếp, thấy sắc mặt của cô có vẻ không tốt liền cất lời:
- Cô không khỏe sao?
Song Kê lắc đầu, cố tỏ ra bản thân vẫn ổn rồi cầm lấy dao thái rau củ:
- Em vẫn ổn mà.
Từ lúc gặp cô ở trước nhà, anh đã cảm thấy cô có gì đó khác lạ nhưng chẳng thể lý giải được.
- Ây…
Cô chợt thốt lên rồi buông cây dao đang thái rau củ vì đã lỡ cắt trúng tay do bị chóng mặt không thể tập trung được.
Chu Thần vội chạm vào tay cô:
- Có sao không?
Anh không chần chừ liền đưa ngón tay đang bị thương của cô đến gần miệng rồi nút lấy. Song Kê ngỡ ngàng vội rút tay lại nhưng anh lập tức giữ chặt:
- Đừng, ai lại cầm máu như vậy.
Chợt anh áp sát trán vào trán của cô, Song Kê mở to mắt nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác bối rối khó tả.
- Cô bị sốt rồi, cô không biết sao?
Nghe Chu Thần nói vậy, cô vội tự đưa tay sờ lên trán, chuyện này khiến cô vô cùng bất ngờ vì từ trước đến nay cô chưa từng bị bệnh.
“Là do khi nãy mình đã dùng năng lực xóa ký ức sao?”
Trước đây mỗi khi cô xóa ký ức của bất kỳ ai đều sẽ cảm thấy thể lực suy giảm một chút do năng lực xóa ký ức tiêu hao nhiều linh khí, tuy nhiên chỉ cần nghỉ ngơi sau một lúc sẽ hồi phục. Không ngờ lần này cô lại bị sốt.
“Phải rồi, vì bây giờ cơ thể của mình cũng giống như một người bình thường.”
Cô chợt nhận ra, khi cô xuyên không đến thế giới này đã sáp nhập thể xác với Thạch Song Kê, cả hai là một. Có thể hiểu nếu Song Kê từ một người bình thường nay có được phép thuật của phù thủy thì cô cũng từ một phù thủy không biết đau ốm là gì sẽ trở nên nhạy cảm, cơ thể cũng dễ dàng mắc bệnh như bao người.
Trong lúc cô vẫn đang đăm chiêu nghĩ suy, anh đột ngột bế thốc cô trên tay. Theo phản xạ, Song Kê vội ôm lấy cổ Chu Thần:
- Anh làm gì vậy?
Người đàn ông này chẳng thích nhiều lời mà cứ âm thầm hành động nên đôi lúc cô không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Tuy đây là lần đầu đến nhà cô nhưng anh rất tinh ý, dễ dàng đi thẳng vào phòng ngủ của cô mà chẳng hề nao núng. Vừa đặt cô nằm xuống giường, anh liền hỏi cô chỗ cất băng cá nhân, sau khi băng vết thương trên ngón tay cô, anh bỗng cởi áo vest khoác ngoài và cavat khiến cô vô cùng hoang mang:
- Anh… anh muốn làm gì? Sao lại cởi đồ?
Cô tỏ ra bối rối nhưng kỳ thực trong lòng cũng có chút mong chờ dù đang bị sốt. Chu Thần cúi thấp người đến gần cô, tay anh chống xuống giường, Song Kê ảo tưởng liền nhắm mắt chu môi khiến anh phải bật cười.
Trông chờ màn hôn môi say đắm nhưng chẳng thấy đâu. Song Kê chợt cảm nhận được bàn tay anh đang đặt lên trán cô nên mở mắt ra xem. Chu Thần nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô rồi cất lời:
- Cô ăn chiều rồi phải không?
Song Kê gật đầu, biểu cảm tỏ rõ sự thất vọng vì bản thân đã tưởng bỡ:
- Đúng vậy, nhưng bây giờ em lại thấy đói.
Xem ra hôm nay anh đến rất đúng lúc, vừa hay có thể chăm sóc cô:
- Vậy chờ một lát, tôi sẽ nấu ăn và đi mua thuốc cho cô.
Song Kê nghe anh nói mà cứ thấy lấn cấn ở đâu đó:
- Chẳng phải anh không biết nấu ăn sao?