Luyện Cổ Chí Tôn


"Thử Đại Đại Tế Ti, ngươi lời này không đúng, năm đó chuyện là của cá nhân ngươi, không phải ai cũng giống như ngươi mang ơn Nhân tộc tu sĩ.

Theo bản quân thấy, người đó cứu ngươi giống như một loại khinh nhờn tiện tay mà thôi, không phải tấm lòng cao quý gì a."
"Thử nghĩ một chút, tại một vị thống lĩnh điều khiển, chết trăm nghìn đại quân, tàu mất thì thuyền chìm mới đúng nhưng Thử Đại ngươi vẫn còn sống, bị dằn vặt mỗi ngày."
"Hổ thẹn, áy náy từng loại cảm giác hành hạ ngươi hơn nghìn năm qua, nói không chừng là Nhân tộc vị kia cố ý tạo ra cho ngươi hoàn cảnh hiện tại."
Nói, là Hình Minh, Tàng Thiên trị an lão giả.
Có Tàng Thiên lão vương chủ ở đây, hắn cũng không cần tiếp tục khúm núm một chỗ, ai không vừa mắt liền chửi ai.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết ! Cáo mượn oai hùm thì đã sao !?
Thử Đại nghe được lời này, sắc mặt âm trầm như nước, hận không thể một chụp vỗ chết Hình Minh lão đầu.
Chư Vương còn có thể bỏ qua, nhưng trước mắt hắn cái này Hình Minh, luận bối phận hay thực lực đều không bằng hắn, lại dám trước mặt làm càn như vậy, đây là muốn chết.
Mọi thứ đều lọt vào Tàng Thiên lão vương chủ ánh mắt, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: "Thử Đại Tế Ti đừng quá phẫn nộ ! Hình Minh nói không sai, chính là Nhân tộc tu sĩ kia hại ngươi mà không phải cứu, sự thật mất lòng mà, đừng khiến mình thêm mất mặt."
Nếu ánh mắt có thể lấy mạng người khác, e rằng Tàng Thiên lão vương chủ cùng Hình Minh đã bị Thử Đại giết mấy lần, trước mặt rất nhiều Yêu tộc tu sĩ như vậy, lại trắng trợn chỉ trích dạy đời, là rất quá đáng.
Dù sao, Thử Đại không khác gì Đông vực Cổ Họa vương giả, là đệ nhất Đông vực cao thủ, còn là Thử tộc hơn tám trăm vạn tu sĩ người đứng đầu.
Nói hắn là Thử tộc lão tổ cũng không quá đáng !
Quan trọng nhất, Thử tộc tọa hạ dưới chướng Đạo Mộc Yêu Vương, Thử Cơ cùng Thử Đại đều là thuộc hạ đắc lực của Cổ Họa chi chủ.

Đánh mặt Thử Đại, là không nể mặt Đạo Mộc Yêu Vương.
Lần này đánh rất mạnh, mà lại là Tàng Thiên lão vương chủ đánh, trắng trợn khiêu khích !
"Ha ha ! Tàng Thiên, ngươi là muốn nói chí cốt bằng hữu của ta đang hại người khác sao ? Hôm nay ngươi như không nói rõ ràng, cũng đừng rời đi Cổ Họa."
Thanh âm như từ thiên khung trút xuống, vang vọng mấy vạn dặm Cổ Họa Tây vực, một vị mặc thanh sắc sam bào, đầu cài trâm cao trung niêm nam tử từ trên không hạ xuống.

— QUẢNG CÁO —
Giống như thần linh !
"Bái kiến Đạo Mộc Yêu Vương !" Toàn trường hành lễ.
Đạo Mộc Yêu Vương gật đầu miễn lễ, lại nhìn về phía dưới Tàng Thiên lão vương chủ nói: "Ngươi vẫn chứng nào tật nấy a, Nhất Dạ năm đó thắng qua ngươi một lần cũng không chỉ là may mắn."
Tàng Thiên lão vương chủ hừ lạnh: "Hừ ! Mơ tưởng đánh thắng được ta lần nữa, năm đó ván cờ chỉ là sơ suất, nếu không bây giờ đánh lại lần nữa, hắn sẽ bại rất thảm."
Đạo Mộc Yêu Vương lắc đầu, nói: "Ở đây chuyện của hậu bối, làm tiền bối không nên can thiệp, mà lại ngươi vẫn là Tàng Thiên chi chủ, còn chưa chính thức nhường ngôi vàng thì đừng nên can thiệp chuyện khác."
Tàng Thiên lão vương chủ quát: "Nhường ngôi vàng ? Ta khi nào đã già như vậy, một khi bản vương tấn thăng Yêu Hoàng chi cảnh, không phải lập tức liền trẻ hóa sao ? Cần gì phải nhường ngôi !"
"Như vậy đi, theo ta rời khỏi nơi này, ta cùng ngươi đánh xuống một lần nữa cờ.

Nếu thua, ngươi phải cam đoan sau này không được quấy rối tiếp, còn thắng tùy ngươi lựa chọn." Đạo Mộc Yêu Vương cười nói, sau đó trước một bước biến mất.

Tàng Thiên lão vương chủ cười lớn: "Ha ha ! Đạo Mộc lão quỷ, đây là ngươi lời nói mà không phải ta ép buộc a."
Nói, Tàng Thiên lão vương chủ đằng không phi hành, bay về Trung vực Cổ Họa ngọn kia đâm xuyên thiên khung thông thiên thụ.
Cây này, chính là Đạo Mộc Yêu Vương năm xưa bản thể một lần lại một lần độ kiếp thuế biến mà ra, dần dần ngưng thành thực chất, vững như thái sơn.
Hình Minh giật mình, không nghĩ đến Tàng Thiên lão vương chủ năm đó đánh cờ thua Dược Vương Nhất Dạ, đồng thời từ nãy giờ nói đến Nhân tộc vị kia cũng là Dược Vương Nhất Dạ.
Tại hắn còn nhỏ lúc, Dược Vương Nhất Dạ bốn chữ này đã như sấm bên tai.
Hắn càng không nghĩ đến, lão vương chủ cứ như vậy rời đi ? Như vậy còn có thế cục ở đây, hắn phải làm sao ?
Hắc Thanh đại trưởng lão lắc đầu nói: "Lão phu cũng đang nghĩ, lấy thân phận của Tàng Thiên lão vương chủ làm sao lại đi vào nơi này làm loạn, hóa ra đều có mục đích."
Tôn Tẫn tộc trưởng cười nói: "Không ngờ năm đó truyền tai câu chuyện là thật, không nghĩ đến tự xưng đệ nhất cao thủ Kỳ đạo lại bại bởi Nhân tộc Dược Vương Nhất Dạ, dẫn đến thua cược bị khốn vào trận pháp nghìn năm a."
Thử Đại sắc mặt có chút nguôi giận nói: "Lão vương chủ đến đây không phải vì làm loạn hay xen dự hậu bối ngao cò tranh nhau, hắn biết ép không được Đạo Mộc Yêu Vương, cho nên chỉ còn cách cố ý làm đục nước, ép Đạo Mộc Yêu Vương phải hiện thân thỏa mãn hắn đánh cờ."
— QUẢNG CÁO —
Lộc Hứa Tiên ánh mắt hướng Trung vực ngọn kia thông thiên thụ nói: "Nhưng lần này Đạo Mộc Yêu Vương có hay không chơi lớn quá mức, một khi Tàng Thiên lão vương chủ thắng được, hậu quả kia không biết sẽ ra sao !"
Thử Đại bỗng quát lạnh: "Đứng lại cho bản quân !"
Vốn dĩ đang định rời đi Hình Minh, vị này trị an lão giả của Tàng Thiên đại sâm lâm, lại giật mình đứng lại, hắn biết không trốn được.
Nên nói: "Thử Đại Tế Ti, vừa rồi ngươi cũng thấy, Tàng Thiên lão vương chủ ở đây ta làm sao có thể nói khác, phải một mực cắm mặt làm theo a.


Ngươi năm đó không phải cũng bị chư vị cự đầu bắt dẫn trăm nghìn quân đánh Ma tộc sao, dù ngươi biết có thể bại nhưng lại dám không đi sao ?"
"Người cùng hoàn cảnh, nên thông cảm cho nhau a !"
Thử Đại cười lạnh, nói: "Ta nhớ năm đó được Dược Vương Nhất Dạ, ta rời đi trở về Cổ Họa, trên đường đã đi ngang Tàng Thiên đại sâm lâm.

Lúc kia có một đầu tiểu kim xà phàm thú bị Thủy Quỳ vây hãm, là ta hao phí không ít sức lực cứu đi ra."
"Không nghĩ tới, tiểu kim xà không nhớ ơn cứu mạng, còn quay lại cắn ta một đòn chí mạng, dưới cơn phẫn nộ ta một chỉ đánh vào lưng nó."
Thử Đại một trảo cách không đưa lên, xé nát sam bào phía sau của Hình Minh, lộ ra một vết thương lớn trên lưng, kì lạ ở chỗ vết thương này như bị người ta lấy dao khắc thành chữ.
Một chữ Thử !
"Đúng vậy, là Thử Thiên Chỉ !"
"Thử Thiên Chỉ là thời xưa Thử tộc một vị Thử Vương tạo ra tuyệt học, nó đặc biệt ở chỗ, cho dù ngươi trải qua bao lâu, thanh trừ chỉ lực như thế nào đi nữa, người thi pháp cùng kẻ chịu đòn đều có thể nhận thấy nhau, như một mối liên kết."
"Không nghĩ đến năm đó tiểu kim xà, lại là ngươi.

Bản quân vì cứu ngươi mà dính ngươi Kim Sắc Táng Xà độc tố, ngươi nhận Thử Thiên Chỉ liền phải nên nhớ năm đó sự tình, nhớ ân tình cứu mạng.

Nhưng ngươi lại lấy oán trả ơn, muốn dồn ta vào chỗ đắc tội phải chết dưới tay Tàng Thiên lão vương chủ."
Hình Minh sắc mặt tái nhợt, hắn bây giờ mới biết vì sao đối với Thử Đại có một loại vi diệu cảm giác, Thử Đại ân tình cứu mạng năm xưa, hắn vẫn nhớ kĩ.
Chỉ là, hắn không muốn thừa nhận !
Bởi vì Thử Đại dù sao cũng đánh hắn một chỉ chí mạng, hắn không những không mang ơn cứu mạng trước đó, mà còn hận thêm.

Thử Đại tròng mắt xoay chuyển, nói: "Hứa Tiên Tông Sư, ngươi lại công bố kết quả đại hội là được."
Lát sau, toàn bộ người đều trở lại vị trí cũ, bỏ lại một bộ ngốc trệ Hình Minh trên lầu cao, Lộc Hứa Tiên quyết định công bố kết quả sau cùng: — QUẢNG CÁO —
"Luyện Dược Luận Hội lần này mặc dù có chút trắc trở, nhưng chung quy cũng thành công tốt đẹp, đa ta chư vị đã đến đây chung vui, sau đây ta sẽ công bố kết quả cuối cùng."
"Ba nghìn thí sinh dự thi, rốt cuộc còn lại năm người kiệt xuất nhất, mỗi một người đều có tư cách hoàn toàn trở thành Công Hội Luyện Dược Sư thành viên, được hưởng luyện dược sư tốt nhất đãi ngộ trong Yêu tộc."
"Hạng năm, Tôn La, thưởng Hạo Linh Đan, trở thành thành viên công hội."
"Hạng tư, Hạo Thiên, thưởng Hạo Linh Đan, trở thành thành viên công hội."
"Hạng ba, Thiên Mệnh, thưởng Hạo Linh Đan, trở thành thành viên công hội, lập tức tấn thăng cấp 2 luyện dược sư."
"Hạng hai, Hắc Thiên, thưởng Hạo Linh Đan, trở thành thành viên công hội, lập tức tấn thăng cấp 2 luyện dược sư."
"Hạng nhất, có thể vào Yêu Các cùng Yêu Binh chọn mỗi nơi một vật mình muốn, ban Hạo Linh Đan, trở thành thành viên công hội, lập tức tấn thăng cấp 3 luyện dược sư."
"Hạng nhất, đứng đầu tân tú lần này, Nhất Dạ Thiên Thu."
Lộc Hứa Tiên đóng lại lược trúc, mỉm cười hài lòng.
"A, ta giàu rồi, ta giàu rồi a."
"Tứ Thốn a Tứ Thốn, ngươi còn nói ta có mắt như mù nữa không ?"
Tam Phương nhảy dựng lên, lần này cược quá lớn, cho dù bán cả tính mạng hay đào cả gia tộc tài phú cũng không đủ chi trả.
Hắn đã làm sẵn chuẩn bị, một khi không thành lập tức trốn đến Cổ Họa Đông vực vĩnh thế không về, nhưng ai nghĩ đến vậy mà thành công, Nhất Dạ Thiên Thu đững vững ngôi một.
Tứ Thốn lắc đầu cười khổ không nói, không nghĩ đến hôm đó ngồi tại bàn bên thiếu niên, lại là năm nay tân tú đứng đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận