Có lẽ trong chính sảnh này, người duy nhất không quan tâm chuyện khác, là tiểu ni cô kia.
Dựa theo lời nói Huyết Linh Lung, tiểu ni cô gọi Tỳ Lan, từ khi sinh ra đã tiếp nhận lão tổ nhà mình truyền lại Phật pháp, một lòng cầu đạo, không tranh thị phi.
Mà lão tổ nhà nàng, là đại danh đỉnh đỉnh Tỳ Sa Hoàng.
Khắp Yêu tộc này, đi theo Phật đạo cũng không có mấy nhà, nhưng nổi bật nhất một nhà, chính là Mạn Bà La Môn.
Cho đến hiện tại, dù trải qua dài mấy nghìn năm, Mạn Bà La Môn dạng này Phật Yêu Thánh Địa vẫn giữ địa vị cao thượng, là Yêu tộc tu sĩ luôn hướng về thánh địa.
Có thể gia nhập, trở thành nơi này một phần tử, không những địa vị tăng cao, còn rạng danh gia tộc, ai lại không muốn?
Đây là lý do khiến cho vị tiểu ni cô Tỳ Lan này dù không làm gì, cũng có địa vị siêu nhiên ở đây, không ai không kiêng kị.
Lúc này, chính sảnh này đột nhiên yên tĩnh, không khí rất kiềm nén, đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe ra thanh âm, giống như chờ đợi điều gì.
“Tang.”
Hạo thành trung tâm, một cái đỉnh đồng chuông sắt vang lên, báo hiệu giờ lành đã đến.
Canh bảy!
Kim Thiên Môn mở ra.
Chỉ thấy thiên khung giữa lúc tối lại chợt sáng lên, kim sắc quang mang rủ xuống Hạo thành, mỗi một đạo ánh sáng đều như cột trời dựng thẳng đứng, lộ ra thần thánh.
Kim sắc quang mang như cột trời này, nếu nhìn kĩ sẽ thấy tất cả đều nối thành một hàng dài, kéo dài từ Hạo thành cho đến phía sau Hạo thành.
Mỗi một cột sáng đều liền kề nhau, bên trong cột sáng là một nấc thang, đạp thang này có thể đến Kim Thiên Môn.
Thú vị ở chỗ, nơi cột sáng đầu tiên bắt đầu, nơi nấc thang thấp nhất xuất hiện, chính là trung tâm Hạo phủ, mà Hạo Ninh là người đầu tiên xung phong bước đi trước.
Lần lượt theo sau là rất nhiều Yêu tộc trẻ tuổi tu sĩ, số lượng đến hơn nghìn mà đếm, quang cảnh có chút tráng lệ mà mộng ảo, như một giấc mộng.
Nhất Dạ Thiên Thu bị Huyết Linh Lung kéo tay đi theo, cũng tham gia vào hàng ngũ bên trong, hắn tu vi Yêu Thú, bị một vị Yêu Quái đỉnh phong kéo lấy, vô pháp kháng cự.
Di Lang cùng Tàng Nhâm tại hậu phủ theo dõi, đợi đến Nhất Dạ Thiên Thu đạp vào thang trời, mới rốt cuộc thở một hơi dài yên lòng.
“Ta biết ngươi đang lo cái gì, Di tộc vận mệnh có thể khác hay không, có lẽ đều phụ thuộc thiếu niên này.” Tàng Nhâm ngước nhìn bầu trời nói.
Di Lang nói: “Hạo Thiên lệnh ta không được để thiếu chủ tham dự Kim Thiên Môn, bây giờ người ta đã ở đây.
Dù bất kì lý do gì đi nữa, suy cho cùng ta không thoát được tội nghi ngờ.”
“Nghi ngờ thì đã làm sao? Chỉ cần một mực khiên lão vương chủ mệnh lệnh ra làm lá chắn, Hạo Thiên còn làm gì được chúng ta? Hắn dám sao? Lão tổ nhà hắn dám sao?” Tàng Nhâm lạnh lẽo nói.
Hạo gia lão tổ, là một vị đỉnh tiêm Yêu Quân, cùng cấp bậc với Hầu tộc tộc trưởng Tôn Tẫn đám người kia.
Mà Tàng Nhâm cùng Di Lang, một cái sơ kỳ, một cái trung kỳ Yêu Quân như vậy quá chênh lệch.
Nhưng hắn là Phó Tổng Binh Bộ, con cháu Tàng gia, càng là thuộc hạ của Nhất Dạ Thiên Thu, người mà hắn gọi thiếu chủ này lại là hồng phúc tề tâm của Tàng Thiên lão vương chủ, Hạo gia lão tổ lại như thế nào?
Đừng nhìn Hạo gia nắm toàn Hạo thành, đây chỉ là mặt nổi.
Trên thực tế, có thể phân chia Tàng Thiên đại sâm lâm chỉ có duy nhất một nhà.
Là Tàng gia!
Tàng gia bên phải có Tàng Thiên lão vương chủ, bên trái có Tàng Oa, gọi là Oa Vương.
Hai cha con nhà này, chia Tàng Thiên đại sâm lâm làm hai phân nửa mà thống trị.
Lão vương chủ không thích tranh quyền, giao nửa phải đại sâm lâm cho Hạo gia.
Bên trái chính là Oa Vương thế lực cai quản.
Hạo gia đọ được Oa Vương sao?
Hạo gia lão tổ dám càn rỡ trước mặt Oa Vương sao?
Tàng Nhâm trong lòng tính toán, nói: “Như thiếu chủ không may có mệnh hệ gì, chúng ta liền quay qua quy thuận Oa Vương.”
Di Lang chấn kinh: “Phó Tổng đây là muốn làm phản?”
Tàng Nhâm lắc đầu, thở dài: “Đây là thiếu chủ dặn dò.”
...
Từ Hạo thành nhìn thấy dãy thang trời kéo dài từ Hạo phủ cho đến sau thành, nhưng lại không thấy điểm cuối, chỉ có Tiểu Yêu Cảnh sinh linh đạp vào thang trời, mới có thể đi đến cuối cùng.
Trên đường đi, không có trở ngại, hoàn toàn xuyên suốt thuận lợi, cũng không biết tốn hao bao lâu thời gian, đi qua bao nhiêu nấc thang, đám người rốt cuộc thấy rõ điểm cuối cùng.
Là một đạo đại môn!
Đại môn này được dựng bởi hai cây kim sắc trụ cột, càng hướng trên đỉnh trụ nhìn lên càng thấy hư nhược trong suốt, không thấy được đỉnh.
Hạo Ninh dẫn trước một bước đi vào bên trong, đám yêu cũng lũ lượt kéo vào, chỉ có duy nhất một người còn sót lại.
Người này tại trên đại trụ gõ gõ, lấy tay sờ nhẵn bóng mặt trụ, ngón tay như linh xà thoan thoắt điểm tại trụ cột ba mươi sáu phương vị.
Mỗi một cột đều bị hắn điểm vị, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, giữa hai trụ màn chắn màu trắng lại hóa thành vàng, hắn nhất cử đi vào bên trong.
Đợi hắn đi qua, thang trời cũng lập tức biến mất, Kim Thiên Môn đại môn lần nữa khép lại, hóa thành hư vô, hòa vào trời đất.
...
Lúc này, tại Cổ Họa đại sâm lâm Tây vực Thanh Lộc Thành.
Trong Hắc Ngạc phủ, hậu viên ngồi đó một vị thanh niên, phía trước hắn đứng đó một tên Hầu tộc Yêu Thú.
“Đã hơn ba ngày, ngươi nghĩ hắn sẽ kịp trở về sao?” Thanh niên nghiêm túc nói.
“Nhất Dạ huynh hẳn là về kịp, Hắc Thiên công tử muốn đi lập tức như vậy, là có chuyện rất quan trọng?” Tôn La nói.
Hắc Thiên lắc đầu: “Ngươi nỗi lòng ta hiểu, nhưng ngươi không biết, là Nhất Dạ huynh gửi cho ta truyền tin quang phù, muốn ta trước đến Hoang Thổ.”
Uống một hơi trà, hắn nói tiếp: “Lại nói, bên kia ta cũng không còn câu kéo được nữa, bọn hắn cho rằng ta thiên vị Nhất Dạ huynh, lại không khởi hành bọn hắn liền sẽ bỏ đi.
Lúc kia, đừng nói cái gì Hoang Thổ, đi vào động quật càng là chuyện không thể.”
Tôn La giật mình: “Động quật kia lợi hại vậy sao?”
Hắc Thiên nói: “Là Ma Vương từng sống nơi, Ma khí vẫn còn vươn lại, bên trong Ma thạch cùng kỳ trân dị bảo số lượng không ít, một mực chưa có ai hái đi, hẳn là bởi vì sự tình năm đó còn quá mới, không ai dám mạo hiểm.”
Tôn La gật đầu: “Nếu là như vậy, cũng cảm tạ Hắc Thiên công tử đã giải thích cho ta tên Yêu Thú này rồi, ta trước lui.”
Hắc Thiên cười nói: “Như Nhất Dạ huynh nhìn trúng ngươi, hẳn ngươi có điều đặc biệt, ta cũng không ngại kết giao a.”
Đợi đến Tôn La rời đi hẳn, trước sân trống xuất hiện một người áo đen, hắn khom mình nói: “Công tử an bài đã làm tốt, đêm nay liền có thể tiến hành.”
Hắc Thiên mỉm cười hài lòng, ánh mắt thâm thúy nhìn nơi xa.
...
Đêm đó, Hắc Ngạc phủ đèn đuốc sáng trưng, hưng động không ít chú ý, từng cỗ xa hoa đoàn xe được bày ra đó, gây nên hiếu kỳ.
Hắc Thiên khung xe dẫn đầu, toàn quân tiến về Hoang Thổ.
Tôn La cùng một chỗ đi cạnh Hắc Thiên, gần với Hắc Thiên khung xe, còn có Tàng Thiên, Huyết Hải, Thi Âm, Đào Hoa bốn đại sâm lâm tu sĩ.
Huyết Linh Tiên cùng Hắc Hùng Ảnh không có động tĩnh, Hạo Thiên cùng Thiên Mệnh cũng không thả ra thanh âm, Hắc Thiên liền trở thành đoàn trưởng, nghe theo hắn bài trí hết thảy.
Thanh Lộc Thành nằm cũng không xa biên giới Cổ Họa, chưa đến hai canh giờ liền vượt qua được, bước vào Hoang Thổ.
“Gào.”.
Truyện Huyền Huyễn
Vừa vào không lâu, phía trước truyền ra tiếng gầm thét dữ dội, tại trong màn đêm hắc ám này, một con toàn thân bằng xương Xích Ngô, dài đến năm mươi trượng, hai càng phía trước của nó như hai thanh trường kiếm sắc bén lạnh xương.
Khô Lâu Xích Ngô gào thét điên cuồng, hai mắt bốc lên tử hỏa, hung tợn lao về đoàn xe bên này..