Luyện Kim Cuồng Triều


"Đừng hoài nghi, đây là lời chính nàng nói, không thể tưởng tượng được a!"

"Quả thật không thể tưởng được, sao Lãnh Huyết Ngũ lại dễ dàng tha thứ cho hắn, xem ra những gì hắn dạy nhất định rất có giá trị, bất quá, tin rằng sau khi hắn dạy hết thì nhất định sẽ bị Lãnh Huyết Ngũ giết!"

"Ta cũng cho rằng như vậy, vốn hắn ở trong tay của Lãnh Huyết Thập Tam cũng là một người chết rồi, bây giờ càng không phải nói!"

"Vì một người chết mà chúng ta bàn luận lâu như thế làm gì, nên nói chính sự đi, một tháng nữa là thọ yến của hoàng thái hậu, chúng ta phải làm thịt sạch gián điệp của địch quốc, phòng ngừa người khác phá hư."

"Ừ, lúc này phải..."

...

Không chỉ riêng Lãnh Huyết Thập Tam Ưng biết chuyện này mà cơ hồ tất cả những ai trong Lãnh Huyết Tổ cũng nghe được tiếng gió, hoặc là tận mắt nhìn thấy.

Lãnh Huyết Ngũ và Diệp Lãng vẫn duy trì một loại quan hệ thực kỳ lạ, một cái quan hệ thực kỳ lạ, cũng làm người ta thực khó tin.

Trong viện tử của Lãnh Huyết Thập Tam, Diệp Lãng đang nói chuyện cùng Lãnh Huyết Ngũ, đương nhiên, tình hình chung đều là Diệp Lãng nói chuyện mà Lãnh Huyết Ngũ ngồi nghe. Trên cơ bản Lãnh Huyết Ngũ rất ít mở miệng nói chuyện, cái này có liên quan đến tính cách của nàng.

Lãnh Huyết Ngũ có thể ở chung một cách hòa bình với Diệp Lãng đã là một chuyện không dễ dàng rồi, muốn để nàng giống một nữ hài tử bình thường, nói nói cười cười với Diệp Lãng là chuyện tuyệt đối không thể.

Trên thực tế, nếu không phải vì lời Diệp Lãng có ích lợi rất lớn với Lãnh Huyết Ngũ mà nàng lại không tìm thấy ai khác nói được vấn đề này thì nàng căn bản sẽ không tìm đến Diệp Lãng, càng không thể dễ dàng tha thứ thái độ của Diệp Lãng với mình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vn

Ta đường đường là Lãnh Huyết Ngũ lại bị tiểu tử nhà ngươi gọi tới gọi lui, chờ coi, sau này sẽ cho ngươi biết tay!

"Tiểu Ngũ, hôm nay dừng ở đây thôi, ngày mai tiếp tục mang thức ăn ngon cho ta a!" Diệp Lãng không nghĩ đến những điều này, căn bản là hắn không cho rằng Lãnh Huyết Ngũ là Lãnh Huyết Ngũ, vẻn vẹn chỉ xem nàng như một tiểu cô nương, mà khi không có cái tên khác thì hắn liền giúp Lãnh Huyết Ngũ lấy một cái nhũ danh, tiểu Ngũ!

Tiểu Ngũ, linh cảm này tựa hồ phát ra từ Thất công chúa - tiểu Thất, cơ hồ là rập khuôn vậy, đối với việc này, từ trước đến nay DIệp Lãng vẫn không để ý gì nhiều.

"Hy vọng ngày mai ngươi vẫn còn sống." Lãnh Huyết Ngũ băng lãnh nói, nhưng cũng không phải nàng tức giận mà nói mà là nàng thật sự hy vọng ngày mai Diệp Lãng còn sống, như vậy thì nàng có thể tiếp tục học được một ít thứ mới mẻ gì đó.

Vì sao nàng có ý nghĩ như vậy?

Vì Lãnh Huyết Thập Tam tùy thời có thể đi ra, lúc đó thì ngày lành của Diệp Lãng đã hết, không còn tiêu diêu tự tại như bây giờ nữa.

Đương nhiên đây là ý tưởng của Lãnh Huyết Ngũ, cũng là ý tưởng của nhiều người khác, nhưng rốt cuộc có phải hay không thì chưa biết được.

"Cám ơn lời chúc phúc của ngươi, ta sẽ sống lâu trăm tuổi!" Diệp Lãng rất có lễ phép đa tạ, tựa như không nghe ra ý tứ của Lãnh Huyết Ngũ.

"Sống lâu trăm tuổi..." Lãnh Huyết Ngũ ngơ ngác nói: "Hy vọng là vậy!"

Nghĩ mà xem, một sát thủ như Lãnh Huyết Ngũ sao có thể nghĩ đến cái từ sống lâu trăm tuổi này đây, từ này thật sự xa xôi với nàng, nhìn người khác chết trước mặt mình, nàng cũng không biết khi nào sẽ đến mình nữa!

Rất xa xôi...

Thấy Lãnh Huyết Ngũ rời đi, Diệp Lãng cũng đứng lên, đi vào tiếp tục thực nghiệm của hắn, mà bây giờ hắn cũng nghĩ đến Lãnh Huyết Thập Tam, nghĩ xem bao giờ Lãnh Huyết Thập Tam sẽ đi ra.

Nhưng mà, khác với người khác, Diệp Lãng muốn biết bao giờ Lãnh Huyết Thập Tam ra không phải vì chờ Lãnh Huyết Thập Tam đối phó mình mà vì cái luyện kim thuật mà hắn "đùa nghịch" ở trong đó.

Thời gian qua lâu như vậy thật ra những luyện kim thuật khác đều bị Diệp Lãng nghiên cứu ra hết sạch rồi, đã hoàn toàn nắm giữ rồi, giờ hắn muốn nghiên cứu loại luyện kim thuật ở trong đó, một loại luyện kim thuật mà hắn chưa từng thấy qua.

Nếu như không có thứ này thì Diệp Lãng sẽ rời khỏi nơi đây, tuy rằng cuộc sống ở đây cũng thích đấy nhưng hắn không có chút nào lưu luyến nơi này.

Đừng quên, nếu ngày trước không phải hắn nhìn trúng luyện kim thuật của Lãnh Huyết Thập Tam thì sao hắn lại đến nơi này? Chỉ cần hắn muốn đi thì Lãnh Huyết Thập Tam không có cách nào giữ hắn lại.

"Đợi thêm vài ngày nữa, nếu ngươi còn chưa đi ra thì ta sẽ đi vào. Đây là vì tốt cho ngươi thôi, ta sợ ngươi chết ở trong mà không ai phát hiện!" Ở trong phòng thí nghiệm thứ 2, Diệp Lãng nhìn cánh cửa kia nói: "Nếu ngươi không nói gì có nghĩa là đồng ý rồi, tốt, cứ quyết định như vậy đi!"

Tiếp theo Diệp Lãng bắt đầu đùa nghịch những luyện kim tài liệu ở đây, một đám thực nghiệm kỳ dị phát sinh trong phòng thí nghiệm thứ 2 này, nếu Lãnh Huyết Thập Tam nhìn thấy tình huống này nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm...

Lãnh Huyết Thập Tam tự nhận là một luyện kim thiên tài nhưng vẫn không thể tưởng tượng đến phương thức luyện kim như Diệp Lãng, hắn tự hỏi trong cái mặt sức tưởng tượng và sức sáng tạo đã thua Diệp Lãng một bậc rồi.

Nhưng mà trong luyện kim thuật, nếu muốn đột phá chính là cần sức tưởng tượng và sức sáng tạo này, đó cũng là thứ cần thiết cho rất nhiều loại kỹ thuật trong luyện kim, rất quan trọng!

Cái này cũng có thể coi như một loại thiên phú!

Có đôi khi, rõ ràng hiện ra trước mắt đó nhưng có người liếc mắt qua liền có thể lợi dụng nó để trợ giúp mình, mà có người nhìn một hồi lâu vẫn không thể, đây là sự khác biệt.

Tựa như Diệp Lãng vậy, hắn chỉ vừa học được vài loại luyện kim thuật bất truyền mà thôi, vậy mà lập tức có những biến hóa mới, dựa vào những loại kỹ thuật này giúp luyện kim thuật của mình càng thêm hoàn mỹ.

Tuy rằng Lãnh Huyết Thập Tam có thể, bất quá cần tiêu tốn rất nhiều thời gian, còn những người khác thì có lẽ cả đời đều không thể!

Thình thịch...

Đột nhiên phòng thí nghiệm nổ mạnh, phòng thí nghiệm nguyên bản đã loạn thất bát tao rồi, giờ đây càng thêm rối loạn, mà lúc này người ở trong tựa hồ tiêu thất mất.

Không đúng, vừa rồi Diệp Lãng vẫn còn ở đây mà, cho dù thí nghiệm thất bại thì hắn vẫn phải còn ở đây chứ.

"Ý, đây là nơi nào?" Diệp Lãng nhìn cảnh vật bên cạnh, phát hiện ra nó hoàn toàn khác với nơi mình vừa đứng: "Chẳng lẽ nói... Ta bị truyền tống?"

Diệp Lãng nghĩ đến khả năng đó, trong lòng không khỏi có điểm hưng phấn, ngẫm nghĩ lại xem vừa rồi mình làm như thế nào, ngẫm lại xem sau này mình có thể tiếp tục sử dụng phương thức này tiếp tục chơi truyền tống không?

Nhưng mà, rất nhanh sau đó Diệp Lãng liền phát hiện ra một việc, hắn phát hiện những đồ vật gần đó có chút quen thuộc, giống như là --

"Ha ha, cái này thú vị..."

Diệp Lãng bắt đầu cười to, thực rõ ràng gặp được chuyện thú vị gì đó, chẳng lẽ địa phương hắn truyền tống rất thú vị sao?

Không, không phải, cũng không phải là truyền tống, Diệp Lãng vẫn ở trong phòng thí nghiệm!

Vậy sao hắn cảm thấy đây là nơi khác, hơn nữa lại không thấy một bóng người nào trong phòng thí nghiệm?

Rất đơn giản, lý do chỉ có 1, đó là hình thể của Diệp Lãng lúc này --- còn không đến 20 cm, biến thành một "tiểu nhân"!

Điều này làm trong đầu Diệp Lãng đột nhiên nhớ tới một bộ phim --- > !!

Chẳng qua, tình huống của Diệp Lãng tốt hơn một chút, ít ra cũng lớn hơn nhiều so với... con kiến...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui