Luyện Kim Cuồng Triều


"Bây giờ thì không, ăn thêm nữa sẽ có chuyện. Chẳng lẽ ngươi không thể không tự mình chứng minh sao?" Hổ Nữ cảm giác thấy mình vô lực tới cực điểm.

"Thật sự sẽ có chuyện gì sao?" Thập Tam thiếu gia rất tin Hổ Nữ, nếu nàng nói có, vật rất có thể là có thật.

Nói nhảm, vốn là thật, chỉ có ngươi mới không biết mà thôi, uổng công ngươi là một luyện kim sư a.

"Uhm, sẽ xảy ra chuyện, những thứ thuốc quá hạn này ta sẽ vứt đi. Sau này nếu có thuốc sắp hết hạn nữa thì ngươi cũng không được uống, thuốc chỉ có thể dùng khi ngươi sinh bệnh mà thôi, hơn nữa cũng không được ăn bậy. Đừng có bị cảm mà lại đi uống thuốc chữa dạ dày nha." Hổ Nữ nhẹ nhàng dặn dò.

"Biết rồi, ta không bị ngốc như vậy đâu." Thập Tam thiếu gia khinh thường nói, giống như mình tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy. Nhưng rốt cuộc là có hay không thì rất khó nói...

Mà lúc sau hắn lại phát ra một tiếng thở dài, tiếc hận nói: "Nhưng cứ như thế này không phải quá lãng phí sao."

"..." Hổ Nữ không biết nói gì, nếu là người khác khi nói lãng phí thì được, hắn lại nổi tiếng là bại gia tử, làm sao hắn biết được hai chữ lãng phí viết như thế nào.

"Thiếu gia, ngươi tự xưng là bại gia tử đệ nhất thiên hạ, còn ngại lãng phí một ít sao?"

"Bại gia tử là bại gia tử, bại gia tử cũng không được lãng phí, ta chỉ bại gia, không phải lãng phí." Thập Tam thiếu gia bắt đầu thuyết minh, bại gia tử không thể gộp chung với từ lãng phí được...

"Này..." Hổ Nữ không còn lời nào để nói. Lại nói, tuy Thập Tam thiếu gia thực "bại gia", bất quá hắn thật sự không thích lãng phí.

Dù sao hắn là một bổn (*) thiếu gia, không thể dùng lẽ thường giải thích được.

Hổ Nữ cười cười, sau đó tiếp tục như một ngày bình thường, bổn thiếu gia cũng tiếp tục chuyện của hắn, hai người cứ như thế mà tiếp tục một ngày mới của họ.

Lúc này, bổn thiếu gia mười ba, Hổ Nữ mười bốn...

Hoàng Gia Học Viện tại đế đô, siêu cấp cao đẳng học viện này cho dù là quý tộc cũng không nhất định có thể tiến vào, trên toàn đại lục xếp hạng thứ hai, bất quá vị trí này cũng chịu rất nhiều sự tranh luận.

Nhưng tranh luận này cũng không phải Hoàng Gia Học Viện đáng lẽ ra là đệ nhất mà không phải đệ nhị. Đối với vị trí đệ nhất, cơ hồ tất cả mọi người đều công nhận, công nhận từ nội tâm, không ai có thể lay động địa vị thứ nhất của của học viện kia.

Nếu chịu tranh luận không phải là vị trí đệ nhất, vậy hẳn là vị trí đệ nhị của Hoàng Gia Học Viện. Đúng vậy, hai học viện xếp hạng đệ tam, đệ tứ đều nhìn chằm chằm bài danh đệ nhị này, cũng cố gắng bắt lấy tất cả cơ hội cướp lấy bài danh đệ nhị này.

Nếu phải hỏi thứ hạng này làm sao định ra được, cái này cũng không phải là có người đi thu thập tư liệu, căn cứ từng phương diện mà cho điểm, sau đó tổng kết ra kết quả này. Thứ hạng này kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần nhìn xem trong Võ đài thi đấu đối kháng được tổ chức mười năm một lần, tổng hợp thực lực của ngươi xếp thứ mấy là được. Nguồn: https://truyenfull.vn

Nói cách khác, Thứ hạng này chỉ có thể duy trì mười năm, trải qua mười năm, nếu ngươi thua sẽ giảm xuống, ngược lại thì thăng lên. Đây là cái gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây vậy, lúc này thì ngắn hơn, chỉ có mười năm.

Võ đài thi đấu đối kháng cũng không lộn xộn, mà chia theo các loại hình như thi đấu ma pháp, thi đấu vũ kỹ, còn có rất ít người tham gia - thi đấu luyện kim thuật, đương nhiên cũng có thi tổng hợp, chia thành thi đấu cá nhân, và thi đáu đoàn đội.

Trên đại lục vũ lực là tối thượng này, tất cả học viện đều lấy mục tiêu là gia tăng thực lực cá nhân, cho nên thực lực của đệ tử cũng đại biểu cho sự mạnh yếu của học viện này.

Điều đáng nói là, học viện xếp hạng đệ nhị đến đệ tứ, trên cơ bản đều là học viện của tam đại đế quốc chiếm lấy. Mà đệ nhất học viện lại không thuộc về một đế quốc nào cả, nó thuộc một quốc gia nhỏ, kỳ thật cũng có thể nói quốc gia này chính là học viện, mà học viện này cũng là một quốc gia.

Có lẽ đó cũng là nguyên nhân vì sao nó sẽ trở thành đệ nhất học viện, nó lược giản không ít nhân tố chính trị.

Cho dù là tam đại đế quốc, đại bộ phận quý tộc cũng sẽ tuyển đệ nhất học viện này đầu tiên. Giống như Diệp gia vậy, ca ca Diệp Huy, còn có nhị tỷ của Thập Tam thiếu gia đều ở đệ nhất học viện cả, ngoài ra còn có một ít huynh đệ tỷ muội bà con.

Kỳ thật nếu không phải Thập Tam thiếu gia có điểm đặc thù, Diệp gia cũng sẽ đưa hắn đến đệ nhát học viện, mà bây giờ, tuy Hoàng Gia Học Viện bài danh thấp hơn, bọn họ cũng sẽ đưa hắn đến Hoàng Gia Học Viện. Nếu đi xa bọn họ sẽ rất lo lắng, ở gần gần như vậy ít ra còn có thể chăm sóc được cho hắn.

Còn có một việc, tiểu tỷ tỷ của Thập Tam thiếu gia, cũng chính là Diệp Lam Vũ cũng từ chối đi đến đệ nhất học viện, nàng lấy lý do phải chăm sóc đệ đệ mà đi học tại Hoàng Gia Học Viện. Mà với năng lực của nàng, cho dù ở đệ nhất học viện cũng sẽ trở thành người nổi bật, ở Hoàng Gia Học Viện tự nhiên cũng thuộc loại tinh anh.

Bởi vì nàng là nữ hài tử nên gia tộc cũng không yêu cầu cao lắm với nàng, nàng thích học ở đâu thì học.

Mà ở cùng một học viện, hiển nhiên mỗi ngày hai người cũng đều cùng đi học. Lúc này, nàng lại một lần nữa cười cười xuất hiện trước mặt Thập Tam thiếu gia. Hiện tại Diệp Lam Vũ đã có tất cả điều kiện mà một mỹ nữ cần, trở thành một mục tiêu theo đuổi của rất nhiều con cháu quý tộc.

"Đệ đệ, đi học." Diệp Lam Vũ trực tiếp đá văng cửa, sau đó lôi kéo Thập Tam tiểu thiếu gia đi ra ngoài, một loạt động tác này phi thường thành thạo, có thể nói là hành văn lưu loát.

"Ừ..." Thập Tam thiếu gia hoàn toàn quen loại trường hợp này rồi, một bên tùy ý Diệp Lam Vũ kéo mình, một bên dùng cánh tay còn lại cầm một quyển sách để đọc.

Hổ Nữ đang ở trong sân nhìn thấy tình huống này, cũng thực thành thạo thu dọn đồ đạc để vào trong không gian giới chỉ, sau đó chạy nhanh đuổi theo hai tỷ đệ.

Mỗi một ngày Hổ Nữ đều đi theo hai tỷ đệ kỳ lạ này đến Hoàng Gia Học Viện, thân phận tự nhiên là người đọc sách giúp Thập Tam thiếu gia, quý tộc đều có thể mang theo một người hầu để đọc giúp, đây là chuyện mà học viện toàn đại lục đều cho phép, nhưng các quý tộc phải thêm học phí cho người đọc hộ.

Đương nhiên, cũng không phải quý tộc nào cũng mang theo người đọc sách hộ, giống như Diệp Lam Vũ cũng không có vậy.

Xe ngựa của Diệp gia đưa ba người tới cửa của Hoàng Gia Học Viện, ba người liền nhảy xuống xe ngựa, bắt đầu đi vào. Đây cũng là quy củ của Hoàng Gia Học Viện, bất cứ phương tiện giao thông nào cũng không được tiến vào, nếu không thì cả Hoàng Gia Học Viện ngày nào cũng sẽ phát sinh hiện tượng kẹt xe số lượng lớn mất. Dù sao ở đây tất cả đều là những quý tộc có thân có phận cả.

Mà cũng như thường lệ, lúc này bên ngoài học viện cũng đã có một đám người tụ tập, cùng đợi ba người bọn họ đi đến. Mà người bọn họ chờ đợi tất nhiên không phải là Thập Tam tiểu công tử, tuy hắn làm cho người ta đố kỵ, nhưng tổng thể còn chưa đắc tội kẻ nào cả, nên không có hiện tượng bị người ta vây công.

Những người chờ là chờ người ở bên cạnh Thập Tam thiếu gia, tỷ tỷ của hắn - Diệp Lam Vũ tiểu thư.

"Lam Vũ tiểu thư, đây là 999 đóa hoa hồng ta mua từ cửa hàng hoa Ái Thần, nó đại biểu cho tình yêu của ta với ngươi..." Một đám hoa hồng xuất hiện trước mặt ba người, mà người cầm hoa hồng lại là một "kỳ nhân" thủy chung chỉ nghe âm thành không thấy mặt.

"Thành thật xin lỗi, ta không thích hoa hồng." Diệp Lam Vũ mặt mang vẻ xin lỗi, cười nói, ngữ khí thần thái thật cao quý ôn nhu.

Đây quả thật là một thái độ mà tiểu thư khuê các nên có, nhưng mà vị Diệp gia tiểu thư này sẽ có một mặt như vậy sao? Chẳng lẽ là do lớn lên mà thay đổi?

---------------------------------------------

(*) bổn: ngu ngốc, vì sao phải giải thích, bởi tiếng trung có từ bổn và bản na ná nhau, bổn thiếu gia, bản thiếu gia, bổn công tử, bản công tử vân vân, mà bổn thiếu gia hay bổn công tử ở đây mang nghĩa là ngốc, không phải là "thiếu gia ta đây", không biết tác giả có phải chơi chữ hay không nên giữ lại chữ bổn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui