Diệp Lãng còn một ý tưởng khác, nhưng ý tưởng này không liên quan gì đến nền văn minh nào cả...
Ý tưởng này là, hắn cảm thấy kỳ thật nữ tử này là một linh hồn trong thân thể của mình, chính mình vốn không nên xuất hiện ở thế giới này, không nên có được thân thể này, thân thể này hẳn là của người thiếu nữ này.
Cái này rất có khả năng, linh hồn Diệp Lãng lúc ở trong bụng mẹ đã cướp đi thân thể của thiếu nữ này, cùng cộng sinh, mà thân thể cũng vì linh hồn Diệp Lãng mà từ nữ anh biến thành nam anh...
Cái này có vẻ rất huyền huyền...
Cũng có thể là cô gái trong mộng này giống như Diệp Lãng, đều thuộc loại không nên tồn tại, linh hồn bọn họ đồng thời đi vào thân thể này, mà Diệp Lãng là chủ đạo thân thể này nên nàng cũng chỉ có thể xuất hiện trong mộng,
Đương nhiên những cái này là lúc Diệp Lãng rảnh rỗi đoán chơi, cũng không có nghĩa là thật những cũng không bài trừ khả năng này, cũng không cần phải quá để ý, ít nhất Diệp Lãng nghĩ như vậy, Hắn không thèm để ý tới, có cô gái kia nói chuyện với hắn ở trong mộng cũng là một chuyện thực thoải mái.
Mà sau khi tỉnh mộng, cô gái trong mộng này cũng tiêu thất, không gây trở ngại gì đến Diệp Lãng cả.
Tựa như lúc đó, sau khi Diệp Lãng tỉnh lại đã ném cô gái kia ra phía sau đầu, tự mình ngồi ngẩn người ra, mà bên cạnh rất nhanh vang lên âm thanh của người khác.
"Công tử!" Mọi người chào hỏi.
Ở gần Diệp Lãng có không ít người thủ hộ, không chỉ là đám dân chạy nạn ban đầu, còn có người của Thánh Thành nữa, Y Sư Thánh Giáo, đúng rồi, còn có cái gì giáo chủ, bị Diệp Lãng đánh một quyền sau đó trở thành thí nghiệm phẩm tôn quý nhất - Dịch Đăng giáo chủ.
Đương nhiên, Dịch Đăng giáo chủ cũng không phải đến để tính sổ, bây giờ cho dù hắn muốn tính thì Thánh Giáo cũng sẽ không cho phép, mà hơn mười vạn người gần đó cũng vậy.
Lấy sự thông minh của Dịch Đăng giáo chủ, sao hắn có thể đi tính sổ với Diệp Lãng được, làm như vậy chỉ càng làm hắn mất đi địa vị, để lại tiếng xấu muôn đời trong quần chúng mà thôi.
Đây là việc ngốc mà Dịch Đăng giáo chủ tuyệt đối sẽ không làm, việc bây giờ hắn phải làm là phải cảm tạ Diệp Lãng, cảm tạ hết thảy những gì Diệp Lãng làm cho mọi người.
"Cảm tạ ta? Ta đánh ngươi một đấm, bắt ngươi lây nhiễm ôn dịch mà ngươi còn cảm tạ ta? Ngươi là biến thái à?" Khi Diệp Lãng nghe thấy Dịch Đăng giáo chủ cảm tạ mình, hắn có điểm nghi hoặc hỏi lại, lúc đẩu hắn còn tưởng Dịch Đảng giáo chủ đến tính sổ, không nghĩ tới lại như vậy, bởi thế hắn trực tiếp hỏi lại.
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Lãng, người ở đây đa phần cảm thấy muốn cười, bất quá vì thân phận của Dịch Đảng giáo chủ nên đều nhịn lại!
Đó chỉ là hiểu lầm mà thôi bây giờ ta cũng đã hiểu ra rồi, một quyền đó là nên đánh, mà ta bị lây nhiễm ôn dịch mà có thể cứu mọi người thì cũng chẳng sao cả, chỉ cần có thể giúp mọi người, cho dù chết cũng đáng!" Dịch Đăng giáo chủ nhiệt huyết nói.
"Ừ, dù ngươi chết cũng đáng giá!" Lúc này Diệp Lãng gật gật đầu, đồng ý quan niệm này của Dịch Đăng giáo chủ.
Tất cả mọi người trầm mặc một hồi, trong lòng đều nghĩ, chẳng lẽ lúc ấy ngươi không nắm chắc giữ lại mạng sống của Dịch Đăng giáo chủ sao?
"Ta tin rằng ngươi có thể cứu được mọi người, cũng có thể cứu được ta!" Dịch Đăng giáo chủ mĩm cười, giống như thực sự tin tưởng vậy, chẳng qua hắn hơi hơi nắm tay lại bán đứng hắn, làm người ta hiểu được kỳ thực hắn rất muốn đánh người.
Diệp Lãng nhìn Dịch Đăng giáo chủ, ánh mắt có chút kỳ quái nói: "Tuy rằng ta tin tưởng chính mình nhưng cũng không thể cam đoan nhất định sẽ thành công, ngươi dựa vào cái gì mà tin tưởng ta?"
Dịch Đăng giáo chủ lặng ra một hồi- sau đó nhìn lên trời, ách, hình như là trần nhà, nhưng vẫn không thể ngăn cản sự sùng bái của hắn -
"Là Quang Minh Nữ Thần chỉ dẫn!"
"Hóa ra là Quang Minh Nữ Thần tin tưởng ta, xem ra ta rất được các nữ thẩn ưa thích," Diệp Lãng cũng học theo, nhìn lên trời, hắn đang cảm tạ những nữ thần vẫn thường xuyên chiếu cố mình, mặc kệ các nàng có tồn tại hay không, cảm tạ một chút tổng cũng không phải là chuyện xấu gì.
Dịch Đăng giáo chủ lại trầm mặc, trong lòng thầm nghĩ, ta cũng không nói Quang Minh Nữ Thần tin tưởng ngươi!
Có điều hắn không thể đi phản bác, theo lời của mình quả thật cũng có thể nói như vậy.
Giờ khắc này, Diệp Lãng ném lại mọi người hiện còn đang trầm mặc, kể cả Dịch Đăng giáo chủ, đi ra khỏi phòng, hắn muốn xem thử mình đang ở đâu. :
Mà ngay khi Diệp Lãng ra ngoài nhìn tình huống chung quanh, hắn liền nhíu mày lại nói: "Ý, các ngươi đang chơi trò gì vậy, sao lại xây đống phòng ở thế này?"
"Những phòng ở này là để chiếu cố công tử nên mới dựng lên thôi công tử không thích thì chúng ta sẽ lập tức hủy nó rồi rời đi!" Đám người A Nhĩ Văn nói.
"Phòng ở này là nên hủy, nhưng rời đi... cũng không cần đâu!" Diệp Lãng nhìn luyện kim trận chung quanh, trong đầu hắn đột nhiên toát ra một cái ý tưởng.
"Không đi? Vì sao?" Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, đồng thời cũng cảm thấy lời Diệp Lãng tựa hồ có chút mâu thuẫn, nếu nói không cần ly khai thì sao còn phải tháo phòng ở!
"Bây giờ mặc dù các ngươi đã tốt rồi, nhưng cũng không thể lại đi về, ít nhất cũng phải mấy năm mới có thể khôi phục, không, hẳn là càng lâu!" Diệp Lãng cười cười, trong này không chỉ vì tình hình tai nạn còn kéo dài, còn có vì Thất ca nữa.
Sau khi tin tức của Diệp Lãng bắn đến chỗ Thất ca, Thất ca nhất định sẽ đến Mai Lạp Quận làm việc, để tiện hơn thì bình dân càng ít càng tốt.
Diệp Lãng tiếp tục nói: "Cho nên, các ngươi cần thành lập một cái gia viên mới, đây là một nơi thực thích hợp, dọc đường đến đây ta đều chú ý, bình nguyên ở đây không sử dụng được bao nhiêu, quá lãng phí!" Nói đến chuyện này, cơ hồ tất cả mọi người đều biết, gần Thánh Thành rất ít người đi gieo trồng, vì tôn kính Thánh Thành nên gần đó rất thưa thớt.
Đủ loại nguyên nhân làm cho gần Thánh Thành, mảnh bình nguyên vô cùng vô tận kia ruộng vườn lại rất thưa thớt, rất lãng phí tài nguyên thổ địa nơi đây.
Bất quá, trên đại lục này, mật độ dân cư tương đối ít hơn, tuy rằng lãng phí nhưng cũng là một loại hiện tượng thực bình thường bởi không có nhiều người đến cày.
Vì vậy mà Diệp Lãng cảm thấy hơn mười vạn người này hoàn toàn có thể dàn xếp ở đây, tin rằng Thánh Thành cũng không để ý đến!
"Đó là một ý tưởng không sai!" Dịch Đăng giáo chủ gật đầu nói tuy không biết lời của hắn là thiệt tình hay chỉ có lệ, những ít nhất cũng nói lên Thánh Thành thông qua đề nghị này.
"Ta cũng thấy không sai những mà công tử à, nếu đã như vậy thì sao người lại muốn chúng ta hủy đi những căn phòng này?" A Nhĩ Văn nhìn Diệp Lãng, hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết.
Tất cả đều không rõ, nếu đã kiến thiết thì những căn phòng này cũng không cần phải hủy đi, mặc dù là lâm thời dựng lên, nhưng cũng không kém!
So với phòng ở của một số người, những cái này đã có thể xem như rất tốt rồi...