- Được, được...
Lão thái gia có chút ngơ ngác nói, ngượng ngùng giơ tay.
Một lúc sau, Diệp Lãng lại nói:
- Mời lè lưỡi ra.
Lão thái gia mặc dù không hiểu Diệp Lãng đang làm gì, nhưng danh hiệu thần y mơ hồ khiến ông không thể không nghe lời, không còn do dự như trước nữa.
- Vấn đề nhỏ, châm cứu và uống ít thuốc là được!
Diệp Lãng cuối cùng đưa ra kết luận, hình như rất là đơn giản, ngoài sức tưởng tượng của người nhà Vân Cảnh.
- Diệp Lãng, ngươi nói vấn đề nhỏ? Chuyện này khiến ông nội ta buồn phiền bấy lâu nay, ngươi không khám nhầm chứ?
Phi có chút lo lắng hỏi, bệnh của ông nội nàng, đã quấy nhiễu họ rất lâu, tìm bao nhiêu danh y đều không chữa khỏi.
Diệp Lãng thản nhiên nói:
- Với người biết trị, đây là chỉ là một vấn đề nhỏ, với người không biết trị, vĩnh viễn không thể trị khỏi! Kì thực, vấn đề này, nàng đến Thánh Thành tìm người của Mơ Hồ Đường là được, mấy lão đầu đó y thuật cũng không tệ, có thể trị được.
- Với người biết trị chỉ là vấn đề nhỏ, nói đúng lắm! Y thuật, chủ yếu là có nhìn ra nguyên nhân căn bệnh hay không, nếu như nhìn ra được thì rất đơn giản.
Trong các thiếu nữ, có người đột nhiên nói.
- Y thuật?
Diệp Lãng nhìn thiếu nữ đó, là một thiếu nữ rất dịu dàng, hình như nằm trong số tứ đại mỹ nhân cùng với Hề Nhi.
- Ừm, nhưng ta không giỏi y thuật, khó đăng đại nhã chi đường!
Thiếu nữ khiêm tốn nói.
- Nàng đừng khiêm tốn, ai mà không biết nàng là một tiểu nữ y thần, không biết bao nhiêu người nhờ nàng cứu chữa.
Một thiếu nữ cười nói.
- Nhưng, ta không nhìn ra vị lão tiên sinh này có bệnh, so với Diệp công tử, ta vẫn còn thua xa.
Thiếu nữ lắc đầu nói.
- Nếu như nàng muốn học y, ta có thể giới thiệu nàng đến Mơ Hồ Đường, báo tên của ta, có người sẽ giúp nàng.
Diệp Lãng cười nói, hắn giới thiệu thêm một thần y cao minh, như vậy chỉ càng khiến người bệnh có thêm hi vọng.
- Thật sao? Ta sớm đã muốn được như vậy, có điều họ không dễ nhận người.
Thếu nữ hai mắt phát sáng, nàng biết muốn theo Diệp Lãng học y là điều không thể, vào Mơ Hồ Đường mới là thực tế nhất, hơn nữa, cũng có lợi cho nàng.
- Ha ha, nàng nói ta giới thiệu, họ có lẽ sẽ nhận nàng.
Diệp Lãng cười cười.
- Chỉ nói tên thôi sao? Nếu họ hoài nghi ta mạo danh...
Thiếu nữ yếu ớt hỏi.
- Không sao, họ sẽ hỏi Hiên Viên Băng, ta sẽ nói với Hiên Viên Băng!
Diệp Lãng cười nói,
- Được rồi, lão tiên sinh, tìm một nơi sạch sẽ, ta sẽ châm cứu cho người! Các nàng ăn xong thì về đi, thay xong y phục hẵng quay lại...
Lúc này, các thiếu nữ tưởng Diệp Lãng tốt bụng, lo họ mặc đẹp bị người ta quấy rối, họ đang định nói không sao, đây là địa bàn của họ, không ai dàm làm càn.
Nhưng đúng lúc này, một câu nói của Diệp Lãng khiến họ thu vội lại lời cảm ơn, trợn mắt lườm hắn.
- Đêm hôm, mặc váy trắng, lại còn xoã tóc, chẳng khác gì quỷ, muốn doạ chết người ta à!! Đi với nhau cả một đám, khẳng định doạ được không ít...
-...
...
Diệp Lãng và người của Vân Cảnh gia tộc đến một viên tử, đây có lẽ là chỗ ở của lão thái gia, có thể coi là một nơi tương đối yên tĩnh, rất hợp để trị liệu.
Dưới con mắt chuyên chú của bọn Phi, Diệp Lãng châm cứu một lúc, sau đó dùng một Luyện kim trận nho nhỏ, thế là kết thúc, cuối cùng kê đơn thuốc, bao họ cách làm, lượng dùng.
Cả quá trình không hết một tiếng, khiến bọn Phi hoài nghi Diệp Lãng có làm được thật hay không, nhưng sự thực chứng minh cái tên Mơ hồ thần y của Diệp Lãng không là danh bất hư truyền!!
Lão thái gia nhanh chóng phát hiện cơ thể mình dễ chịu hơn, thay đổi rất nhiều so với trước kia!
Lúc này, người nhà Phi bắt đầu cảm kích Diệp Lãng gì đó, nhưng Diệp Lãng đều cự tuyệt, khách sáo quá, Diệp Lãng không thích.
Qyan trọng nhất là Phi lại biến thành một cô gái ngoan ngoãn, nhìn Diệp Lãng, mặt đầy vẻ cảm kích...
- Nàng, nàng đừng như vậy, đừng có suy nghĩ sẽ lấy thân báo đáp, ta không cần!!
Diệp Lãng lập tức tránh xa Phi, càng xa càng tốt.
-...
- Đi chết đi!
Phi sau một hồi trầm mặc, một tay phát ra một chiêu Lưu vân trảm, nàng sớm đã có thể dùng thủ đao phát ra Lưu vân trảm, cho nên, cho dù không có kiếm bên mình, nàng cũng không gặp nguy hiểm.
Diệp Lãng tránh được chiêu Lưu vân trảm đó, nhìn hoả quang của Lưu vân trảm đánh vỡ bức tường sau lưng, hắn chỉ vỗ vỗ ngực, cảm thán mình thật may mắn.
- Hứ, nguy hiểm quá, nàng muốn ta chết thật sao?
- Ừm, cho ngươi chết đi!!
-...
Mặc dù Phi làm vậy rất nguy hiểm, nhưng hình như thế này Diệp Lãng mới quen!
- Tiểu Phi, không được vô lễ, công tử là ân nhân của ông nội.
- Là hắn ép con!
Phi hằn học nhìn Diệp Lãng, mặc đầy vẻ u oán.
- Ta đâu có ép nàng, chỉ là không muốn nàng!
Diệp Lãng có chút ngơ ngác nói. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Ngươi còn nói! Ta chỗ nào không xứng với ngươi, bổn tiểu thư muốn lấy thân báo đáp là vinh hạnh cho ngươi!!
Phi giận dữ nhìn Diệp Lãng.
Lúc này, Diệp Lãng đã hoàn toàn bỏ qua Phi, đột ngột thay đổi chủ đề:
- Trăng hôm nay tròn và sáng quá, Tiểu Phi, sắp xếp cho ta một chỗ ở tốt, ta muốn ngủ.
-...
Phi bị sự thay đổi này làm cho có chút không quen, nhưng cũng trả lời rất nhanh.
- Chỗ ở ngươi chính là bên cạnh ta, ở đây chỉ có viện tử ta là tốt nhất.
Câu nói này khiến người nhà Phi cảm thấy sự tình có chút hấp dẫn, Phi sắp xếp viện tử bên cạnh mình cho Diệp Lãng, xem ra nàng không hề kháng cự hắn, hơn nữa còn có chút thân mật.
- Vậy mau đưa ta đi!
Diệp Lãng thúc giục.
- Biết rồi, đi theo ta, đừng để bị lạc!
Phi bực bội nói.
-...
Diệp Lãng định phản bác, nhưng hắn cảm thấy mình không có tư cách đó.
- Diệp Lãng, tại sao lần này ngươi không mất phương hướng, còn cứu được tất cả các cô dâu? Tỷ tỷ của ngươi không phải nói ngươi là một tên mù đường sao?
Phi cố ý đụng vào nỗi đau của Diệp Lãng.
- Ta... ta ghi nhớ lại cả bản đồ, mặc dù ta là một tên mù đường, nhưng khả năng phán đoán cũng ổn.
- Thì ra là vậy...
-...
- Tại sao các nàng còn ở đây?
Diệp Lãng và Phi đang đi, thì gặp phải mấy thiếu nữ, Tam công chúa, Đại Tỷ, Hề Nhi, còn cả nhân vật đáng ghét Hải Na công chúa, cùng Hồ Mi xinh đẹp.
- Diệp Lãng, ta muốn nhờ ngươi xem giúp cho một người, tốt nhất là bây giờ.
Tam công chúa nhìn Diệp Lãng, ánh mắt cho chút khẩn cầu, lúc này, Hải Na công chúa cũng đang nhìn Diệp Lãng chờ đợi.