Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ

Nguyên nhân vì thế mà chuyện giữa Trọng Hải và Tiểu Ba đã dần tiêu tan, cuối cùng bọn họ cũng có một dịp cùng với người yêu của nhau ăn bữa cơm làm quen.

Trong nhà hàng cao cấp, Cốc Diên không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Mạnh Ba La, đồng thời cũng phát hiện người yêu của hắn là Chung Phong Ngạn cũng đang dùng ánh mắt không chút thân mật mà trừng trừng nhìn Đàm Trọng Hải.

Dường như không chút chú ý gì đến hào khí quỷ dị ở xung quanh, Mạnh Ba La nhất tâm chìm đắm vào trong không khí vui vẻ, lại còn nhiệt tình mà kẹp một con tôm định thả vào bát Trọng Hải rồi nói:

“Trọng Hải, món ngươi thích nhất này….”

Nhất thời, cả Cốc Diên lẫn Chung Phong Ngạn đều cảm thấy khó chịu mà ho lên.

Đàm Trọng Hải đột nhiên lĩnh hội được cái gì đó mà vội vàng kéo bát lại, rồi sau đó để cho Cốc Diên tự mình gắp tôm cho hắn.

Chung Phong Ngạn cũng đem bát hướng về phía Mạnh Ba La nhưng Mạnh Ba La lại nhìn hắn rồi nói:

“Phong Ngạn, ngươi không phải ghét ăn tôm sao?”

Chung Phong Ngạn cố nén cơn bực tức sắp nhảy ra ngoài mà nói: “Không sao, ta ăn!”

Nghe vậy Mạnh Ba La đành ngoan ngoãn mà bỏ con tôm vào bát cho hắn, rồi sau đó lại vì hắn mà gắp thêm một ít thức ăn.

Nhìn hai người bọn họ tình tứ, Đàm Trọng Hải cười cười:

“Phong Ngạn lão đệ, xem ra các ngươi ở chung rất tốt, Tiểu Ba cũng rất dịu dàng đúng không?”

“Chuyện này cũng rất khó nói, lúc đầu hắn còn vì bạn gái của ta mà phát ghen lên như giông bão, bộ dáng đáng sợ lúc đó làm ai cũng phải kinh hãi đấy!” Chung Phong Ngạn nhún nhún vai nói, lại còn khoe khoang mà nhìn Đàm Trọng Hải như là tuyên bố một cái gì đó.

“Phong Ngạn, ngươi đừng nói lung tung, ta….” Đáng ghét, sao lại lôi cái chuyện đó ra thảo luận ở đây chứ, Mạnh Ba La trong lòng oán hận Chung Phong Ngạn, vội vàng quay đầu ra nói với Cốc Diên:

“Nhất định ngươi cũng rất hạnh phúc đi? Bởi vì Trọng Hải vốn là một người rất ôn nhu mà.”

Cốc Diên cười cười với hắn: “Chính xác, Trọng Hải đích thực rất ôn nhu, nhưng mà cũng có lúc rất khó nói, như cái lần đầu tiên ấy, hắn còn dùng dây lưng trói chặt tay ta, còn dùng caravat…”

“Này! A Diên, ngươi đang nói vớ vẩn gì thế, đang ăn cơm đề cập đến cái này làm gì?” Còn chưa đợi Cốc Diên nói xong, Đàm Trọng Hải đã vội vã che cái miệng hắn lại.

Mạnh Ba La trừng lớn hai mắt nhìn hắn: “Cốc Diên nói là sự thật sao?”

Trời ạ! Hắn chưa bao giờ biết một người ôn nhu như Đàm Trọng Hải lại mạnh mẽ như vậy. Nhưng mà khi nghe thấy Đàm Trọng Hải ôm người khác, đáy lóng hắn tự dưng lại dâng lên một cảm giác chua xót.

Đàm Trọng Hải mặt đỏ mà trừng mắt nhìn người khởi xướng, nhưng Cốc Diên chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi không thèm để ý tới hắn.

Chung Phong Ngạn lúc này lại tiếp tục nói: “Tiểu Ba, ngươi cần gì làm cái bộ dáng hâm mộ người khác thế kia, đừng quên mỗi đêm ta cũng vậy. Đối với ngươi….”

Không đợi hắn kịp tiết lộ sự tình, Mạnh Ba La cũng nhanh chóng chồm tới vội che miệng hắn lại.

Nhưng Chung Phong Ngạn lại tóm lấy tay hắn, từng chữ từng chữ mà phun ra: “Ngươi cần gì xấu hổ chứ, Tiểu Ba, mỗi đêm ta đều nhẹ nhàng ôm ngươi như ôm công chúa còn gì.”

“Ngươi đối với Tiểu Ba…” Nghe Chung Phong Ngạn nói, trong đáy lòng Trọng Hải cũng dâng lên một cảm giác khó chịu chua xót, cũng không phải cảm giác vì tình yêu, mà là một loại nuối tiếc vì ngày xưa đã không kịp nắm chặt mối tình này.

Nhưng Cốc Diên nhìn kỹ ánh mắt của hắn cùng Mạnh Ba La, không nhịn được mà lại bắt đầu ăn dấm chua:

” Trọng Hải đáng ghét, ta biết ngươi vẫn còn tình cảm với hắn mà, ngươi hơi quá đáng rồi đấy.”

“A Diên! Ngươi nói vớ vẩn gì vậy hả? Đừng như vậy, nơi này là nhà hàng đấy, tất cả mọi người đều đang nhìn…”

Không đợi Trọng Hải khuyên hắn về chỗ ngồi, Cốc Diên là tức tối đi đến gần mà hôn lấy hắn.

Nhất thời, tất cả khách hàng trong phòng đều trố mắt đứng nhìn.

“Ồ… hai vị thật là nóng bỏng a. Bất quá, chúng ta cũng sẽ không thua các ngươi đâu!”

Chung Phong Ngạn nói xong liền quay đầu nhìn về phía Mạnh Ba La đang liên tiếp lắc đầu sợ hãi tỏ ý không muốn, nhưng Chung Phong Ngạn lại mạnh mẽ vươn hai tay ra, kết quả Mạnh Ba La đáng thương đã rơi vào vòng tay hắn, tuỳ ý hắn gắt gao mà hôn môi.

Rốt cục khi hai đôi đều chấm dứt nụ hôn dài như một thế kỷ ra, Đàm Trọng Hải cùng Mạnh Ba La liền chứng kiến tất cả khách hàng cùng phục vụ đều đang ngây mặt nhìn bọn hắn.

Hai người đỏ mặt không hẹn mà cùng thở dài.

Sau này cũng không còn mặt mũi nào đến nhà hàng này rồi.

Rồi sau đó bọn họ tự quay ra phía người yêu mà trấn an. Rốt cục kiềm chế được tâm tình của người yêu, Đàm Trọng Hải cùng Mạnh Ba La liếc nhau một cái, thầm nghĩ lần sau gặp mặt có lẽ sẽ tốt hơn lần này.

Nhưng mà vì an toàn một chút, lần sau hay là đến nhà nhau đi, nếu không chỉ sợ sau này bọn họ không thể đi đến bất cứ một nhà hàng nào nữa rồi….

~Hoàn~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui