Nhân một ngày đẹp trời, vườn Mạch Bảo yên ả chỉ có hoa cỏ và gió mát, ngoài ra chẳng ai dám làm phiền hai vị Thượng Tôn đang tỉ thì cờ võ ở đó.
- Bảo Bình, nước cờ hôm nay của ngươi... rất chắc chắn.
- Không phải. - Bảo Bình trầm lặng đáp, sắc mặt không thay đổi.
- ... Vậy chắc là do ta rồi.
Xử Nữ cười nhẹ, hắn di chuyển một quân cờ, mọi lần cùng nhau chơi cờ, Bảo Bình luôn khí phách tấn công, trong khi Xử Nữ phòng thủ hoàn hảo. Cả hai người họ đều một chín một mười, lần nào cũng bất phân thắng bại. Nên hôm nay, sau khi Bảo Bình thản nhiên phủ nhận đánh giá của Xử Nữ, thì hắn đã biết, hóa ra vấn đề nằm ở hắn.
Xử Nữ đã dao động.
Nên từng bước cờ của hắn, từng phòng thủ quá rỗi chắc chắn, cản phá từng đòn từng đòn hoàn hảo, nay lại bị Bảo Bình từ từ phá đi từng cái một.
Bàn cờ hôm đó kết thúc khi ở nước cờ cuối cùng, Bảo Bình phẩy tay, hắn bảo, không muốn chơi nữa.
Xử Nữ bình tâm lại thưởng trà, hắn đăm chiêu nhìn Bảo Bình an tĩnh xếp bàn cờ. Bạn của hắn, từ xưa đã luôn là một kẻ thần bí như vậy, đôi khi hắn cũng không hiểu Bảo Bình nghĩ gì, có thể nói, qua mắt được Xử Nữ ở cả thế giới này, chắc chỉ có mỗi Bảo Bình.
- Ma giới có động?
Thật ra ngay từ đầu Xử Nữ đã nhận ra, dù Bảo Bình không hé nửa lời, nhưng từ khắc hắn cảm nhận được lượng lớn linh lực khác. Năm đó, phong ấn xong Ma vương sức mạnh vô địch, tự ý càn quấy mà không ai ngăn chặn nổi chính là vì đá Phiến Luân Hỗn, năm đó Ma Đế biết được về sự tồn tại của các mảnh đá Phiến Luân Hỗn bị bể nằm ở khắp nhân gian, từng mảnh từng mảnh đều có sức mạnh ác độc tàn bạo, lại còn dễ dàng dung hạp, Ma Đế chỉ mới có được hai mảnh, đã có thể đánh sập một cột trời. Nhiêu đó cũng đủ suy đoán được sức mạnh khủng khiếp tới chừng nào của đá Phiến Luân Hỗn, khi năm xưa, Thượng Đế đã phong ấn toàn bộ các ác của nhân gian vào nó, cho đến Ma tộc lại vỡ, trải các ác trở lại khắp thế giới.
- Có dịp sẽ dùng tới.
Bảo Bình nhàn nhạt đáp, Xử Nữ nhướn mày khẽ cười. Căn bản thì, cả hai cũng không lo lắng lắm, vì với họ, dù Ma Đế có thoát khỏi phong ấn thì Xử Nữ cũng sẽ luôn có cách, còn Bảo Bình chắc chắn sẽ đánh lại.
- Xử Nữ, ngươi đang có việc gì?
Bảo Bình cất xong bàn cờ, lúc này hắn mới hỏi, bình thường muốn thắng Xử Nữ, với hắn thực không hề dễ dàng. Chỉ thấy Xử Nữ nhìn về xa xăm, ánh mắt hắn thoáng chốc ánh lên nét khó nói, nụ cười mỉm dịu dàng đó lại trở thành một nụ cười buồn đầy tâm sự.
- Là "cây đào" của ta.
- Là "biến số" của ngươi. - Bảo Bình thêm vào.
Lục Cẩn Thượng Tôn, ngoại hình liêm khiết, tính tình ngay thẳng, nhìn có vẻ hiền từ nhưng trong lòng tràn đầy toan tính. Hắn lý trí, điềm tĩnh và có trí óc của kẻ làm vua làm tướng, vì thế nên so với Bảo Bình chỉ thích an nhàn, Xử Nữ giúp đỡ Thiên Đế nhiều trong việc triều chính, nhiều việc chính sự còn cần phải thông qua Xử Nữ mới có thể được thống quyết. Xét về sức mạnh, tuy không có pháp thuật mạnh mẽ như Bảo Bình, hắn vẫn thông thạo toàn bộ đạo sấm xét, thành thục phong ấn, tạo kết giới, lập pháp trận. Năm đó, Xử Nữ mưu mẹo nhanh trí, lập kế dẫn dụ thành công Ma Đế, một lần đã nhốt được Ma Đế với tham vọng của hắn vào Tam Lục Cung Tái Sinh Lựu. Nhưng bản thân cũng cùng lúc chịu cảnh bị nhốt chung với Ma Đế trong khi Bảo Bình dựng tháp Diểu Hi để hoàn thành phong ấn, Ma Đế giận dữ vì bị lừa, đã dùng cả một mảnh đá Phiến Luân Hỗn với âm mưu khiến Xử Nữ chịu cảnh đồng quy vu tận. Nhưng với sự trợ giúp của Bảo Bình từ bên ngoài, Xử Nữ cũng đánh được một trận ra trò với Ma Đế trong kết giới mạnh nhất của Tiên giới.
Chỉ là ngay phút Bảo Bình hoàn thành tháp Diểu Hi, Xử Nữ bị đá Phiến Luân Hỗn đả thương kịch liệt trong cơn điên cuồng của Ma Đế. Ngay khi Bảo Bình hoàn thành việc phong ấn, Xử Nữ cũng theo một mảnh đá ấy mà rơi xuống, băng qua chín tầng mây, cuối cùng rơi xuống mặt biển bao la rộng lớn.
Xử Nữ chìm ở biển Đông Hải.
Trong lúc đó, Xử Nữ vẫn còn nghĩ đến việc mảnh đá Phiến Luân Hỗn cùng hắn rơi xuống kia, nếu để một kẻ khác có dã tâm như Ma Đế có được, thì chắc chắn một kiếp nạn khác của thế giới không xa sẽ lại đến. Xử Nữ dùng sấm xét để phá huỷ, nhưng không có cách nào huỷ được, hắn không còn cách nào khác phải phong ấn lại ở một góc của biển Đông Hải. Để không bị mị lực từ Phiến Luân Hỗn lôi kéo và hút lấy linh lực, Xử Nữ không còn cách nào khác cũng tự phong ấn linh lực của mình lại, chỉ còn giữ lại một ít phép thông thường và cơ thể thần tiên. Cũng là lần đầu tiên của cuộc đời, Xử Nữ bị dồn vô thế cùng cực, phó mặc cho trời. Hắn dần mất ý thức, cơ thể trôi nổi lên mấy ngày đêm ở Đông Hải.
Lần tiếp theo tỉnh dậy, hắn mất kí ức.
Về mình là một trong hai đại anh hùng, vừa xả thân cứu thế giới, cũng như Đông Hải khỏi mảnh Phiến Luân Hỗn đầy ác đạo kia.
Vừa mở mắt, một con cá sắc tím đã la lên rộn ràng thành những tiếng đinh tai nhức óc, khiến Xử Nữ khẽ nhíu mày.
- DẬY RỒI, NGƯỜI DẬY RỒI!
- Dỉ La, ồn quá, ta biết rồi.
Một thiếu nữ bước vào từ bên ngoài, giọng nàng tuy nhẹ nhưng đanh thép, nàng đi nhẹ như là lướt, mái tóc được búi cao, cài chân trâu ngọc trai, tôn lên khuôn mặt thanh ngọc sắc xảo, y phục nàng màu lam, khiến da nàng trắng hơn vài phần. Một cô nương xinh đẹp tiến vào, nàng đi chậm, ánh mắt không ngừng quan sát người đàn ông đang từ từ ngồi dậy trên giường.
Nàng biết hắn không nhớ gì, vì chính nàng nhặt được hắn ở khóm san hô Kí Lãng, là loại san hô chỉ cần chạm vào, là sẽ mất đi trí nhớ trong một khoảng thời gian.
Công chúa cả của Đông Hải Long Vương, Khuyển Thiên Yết, khi ấy nàng mới chỉ gần một vạn tuổi, một thiếu nữ mới lớn.
Thiên Yết tìm thấy Xử Nữ khi từ vừa doanh trại hải binh trở về, trong tình trạng quần áo rách rưới, toàn thân đều bê bết máu tươi đã đặc lại trên cơ thể, và nhiều vết thương nặng chi chít ở bả vai vạm vỡ của người đàn ông.
- Dậy rồi à? Đã đói chưa? - Thiên Yết hỏi, nàng bình thản đối mặt với cặp mắt đầy cảnh giác của Xử Nữ.
- ...Cô là ai?
- To gan, đây là công chúa đầu lòng của Đông Hải Long Vương, Thiên Yết công chúa! Sao ngươi có thể không biết! - Dỉ La om sòm liền bị Thiên Yết nắm cái mỏ cá đuổi ra ngoài.
Trong phòng cũng chỉ còn lại hai người.
- Ngươi rơi xuống san hô Kí Lãng, nên sẽ không nhớ gì trong một khoảng thời gian đâu.
Thiên Yết ôn tồn giải thích, nàng cũng chỉ đoán có lẽ Xử Nữ là một người lính may mắn còn sống xót sau trận chiến kinh thiên động địa giữa Ma giới và các giới kia, nhưng sức chịu đựng của hắn cũng thật khủng khiếp. Theo tình trạng nàng phỏng đoán, hắn đã nằm ở rặn san hô đó phải năm sáu ngày liền. Người thì nhiều vết thương, dù không có vết nào chí mạng, nhưng lượng máu mất đi không phải là ít. Thiên Yết thấy người vẫn còn thở, xót thương nên đem về cung điện của nàng, ở một phủ riêng, ít người qua lại.
Đáng lẽ chỉ cần báo cho bên y binh sẽ có người đến chăm sóc, nhưng Thiên Yết thấy người đàn ông này tuấn tú khôi ngô, y phục mặc trên người tuy đã rách rưới nhưng vẫn có thể nhận ra hắn không phải là một binh lính bình thường, khí chất cũng khiến người ta có cảm giác hắn không chỉ là một người bình thường.
Chưa biết là thù hay là bạn, Thiên Yết vẫn muốn đem người về theo dõi trước.
Chỉ thấy Xử Nữ im lặng một chút, hắn nhìn kĩ những vết thương đã được băng bó trên cơ thể, sau đó chậm rãi hỏi Thiên Yết.
- Ta... đã ở đây bao lâu rồi?
- Kể từ ngày ta đem ngươi về, hai ngày.
Chỉ mất hai ngày cứu chữa, mà Xử Nữ đã tỉnh lại, cơ thể tuy còn yếu nhưng không tới nỗi không động đậy được. Thiên Yết chỉ vào ấm nước nàng đặt sẵn ở đầu giường, tiếp lời.
- Uống đi, đói thì bảo ta.
- ...Tạ ơn cứu mạng của công chúa.
Xử Nữ đứng dậy, hắn bây giờ không nhớ nổi mình là ai, và đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo những thói quen và lối sống cũ của bản thân, hắn khuỵu một chân, cảm tạ người đã có ơn với mình. Dù không biết rõ rằng cô gái trước mặt hắn thực sự có đang giúp hắn hay không, nhưng miễn chỉ cần hắn còn sống, Xử Nữ chắc chắn sẽ tự có cách.
- Ta bây giờ không thể nhớ ra chuyện gì, nên chẳng có gì báo đáp, nhưng ơn này, ta nhất định đền đáp.
- Được rồi, cái đó để sau đi...
Thiến Yết phẩy tay, nàng khẽ ngồi xuống chiếc ghế ở bàn ăn gần giường, khuôn mặt nàng vì thấy hắn vậy mà cũng bớt đi vài phần nghiêm nghị, đôi môi nàng nhấp nhoáng ý cười.
Là trước đó, người đã nợ nàng... là hắn.
Cũng từ khoảng khắc đó, mà Xử Nữ đem nàng đặt vào trong lòng, suốt sáu vạn năm liền.
Cho đến cái ngày, mà mọi thứ về nàng của năm đó... lại chỉ có thể trở thành kí ức trong lòng hắn của sáu vạn năm sau.
Từ ngày tỉnh dậy, chỉ tốn thêm một ngày nữa, Xử Nữ có thể đi đứng hoạt động lại bình thường. Tốc độ hồi phục của các vết thương cũng khiến Thiên Yết ngạc nhiên, sau đó thì theo nguyện vọng của Xử Nữ, hắn nhờ nàng nghĩ tạm cho hắn một cái tên để gọi.
- Xem nào... ta nhặt ngươi ở san hô Kí Lãng... gọi ngươi là tiểu Kí đi, San Kí? Thấy thế nào?
Và trước khi kí ức hắn trở lại, Xử Nữ ở bên cạnh Hải Nữ công chúa, được gọi là San Kí.
Cùng lúc ấy, trên Thiên giới, người duy nhất trở về sau khi thành công phong ấn Ma Đế, chỉ có một mình Bảo Bình. Thiên Đế cảm tạ hết mực, vốn tưởng anh hào Lục Cẩn đã hy sinh, nhưng Bảo Bình lại bình thản đáp, hắn chỉ rơi xuống biển Đông Hải thôi, chưa có hy sinh.
Thiên Đế và cả Thiên giới còn bị cái điệu bộ ấy của Bảo Bình làm cho mơ hồ, Thiên Đế còn tính sai người xuống biển Đông Hải vớt người, nhưng Bảo Bình lại khẽ phẩy tay, hắn nhẹ nhàng đáp.
- Đợi hắn một chút, quay về ngay ấy mà.
Cũng từ đó, truyền kỳ cổ quái của Thượng Tôn Bảo Bình bắt đầu, kéo dài tới sáu vạn năm sau.