Thiên đế đứng trước mặt hai thân ảnh trắng đen, người như bầu trời người như mặt đất, mà ngay cả ngài cũng phải vài phần kính trọng. Năm đó dù sao cả thế giới này cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực của hai kẻ ấy, và Thiên đế biết nếu Thiên giới không bày tỏ lòng thành, thì trở thành kẻ thù của họ chẳng khác gì đấu với thêm một Ma Đế nữa.
- Không biết hôm nay hai vị tìm ta có việc gì?
- Thiên đế còn nhớ ngọc Phiến Luân Hỗn tội ác tày trời đó chứ? - Xử Nữ nhàn nhạt mở lời.
- Tất nhiên, mọi cớ sự đều vì nó mà ra, làm sao bổn tọa quên được?
- Chúng ta có manh mối của nó. - Bảo Bình dẫn lời tiếp.
Ngược về quá khứ, thuở sơ khai.
Thượng Đế trước khi chết biết được rằng thế giới của ngài vốn sẽ đầy rẫy nhân sinh phức tạp, và cái ác chính là điều ngài lo sợ nhất. Không ngoài dự đoán, cội nguồn của mọi điều gian trá tàn độc của thế giới dần được hình thành, cuối cùng cũng thành dạng người, trở thành Hỗn Thế Ma vương. Quấy động nhân gian và các cõi bởi sự ác độc vô độ của hắn, Thượng Đế không thể trơ mắt nhìn các đứa con của mình khốn khổ vì bị hắn chà đạp thêm nữa. Trước lúc tan vào cõi trời, Thượng Đế dùng toàn bộ năng lực nghiền nát hình người lẫn nguyên hồn của Hỗn Thế Ma vương, nhưng vốn dĩ cái ác không có cách nào tiêu diệt hoàn toàn, nó chỉ mượn một hình người để càng ngày càng bành trướng. Thượng Đế buộc giam nó vào một viên đá đỏ thẫm như là máu, dặn các con của mình phải tận lực cai quản, vì nếu một lần nữa Hỗn Thế Ma vương tái sinh, e là thế giới xinh đẹp mà ngài đã tạo nên, sẽ không còn nữa.
Thượng Đế trăng trối rồi hóa thành dải sao, tan biến vào vũ trụ.
Các giới tuân mệnh, vài thiên niên kỉ sau các giới đều chung tay bảo quản tốt đá Phiến Luân Hỗn tận sâu trong núi tuyết Phủ Thiêm. Cho đến ngày Ma tộc, được cho là có cội nguồn linh lực gần gũi với Hỗn Thế Ma vương nhất, làm vỡ.
Cũng từ đó, Ma tộc bị xem như tội đồ của cả thế giới.
- Bảo Bình và ta xác định được có tổng cộng năm mảnh bị vỡ.
Sau khi đá Phiến Luân Hỗn bị vỡ, không mấy ai rõ về nó nữa, cứ như vậy mà mất tích. Nhưng như thể bị đánh tiếng, những mảnh Phiến Luân Hỗn ẩn mình đi, không để ai tìm thấy nó, như thể đợi một thời cơ để trở mình, đem Hỗn Thế Ma vương trở lại.
Ma đế năm đó là một thời cơ thất bại.
Nhưng nếu thực sự tất cả mảnh Phiến Luân Hỗn đều bị tập hợp về một nơi, với một thân thể bất phàm có đủ khả năng chịu đựng được sức mạnh của nó, thì Hỗn Thế Ma vương chắc chắn sẽ được tái sinh.
Cả Tiên giới đó giờ đều dò la tin tức của các mảnh Phiến Luân Hỗn khác, nhưng không có cách nào xác định được là rốt cuộc nó có tổng cộng bao nhiêu mảnh. Và không hiểu được bằng cách nào đó, hai vị Thượng Tôn lại biết được điều đó.
Cả Thiên triều hôm ấy rộn ràng vì hai vị Thượng Tôn, cả Cự Giải và Thiên Bình ngồi ở điện ngày hôm ấy đều nhướn mày hứng thú.
Cũng vì thế, Thiên đế treo thưởng lớn cho ai tìm thấy được nốt ba mảnh Phiến Luân Hỗn còn lại.
Tin tức cũng mau chóng được truyền đi khắp giới, để chóng tìm được hậu hoạ sớm ngày nào hay ngày đấy.
Cũng từ sự kiện này, mà hậu hoạ nó để đến tận về sau... đúng là không thể đùa được.
***
Bạch Dương không tìm được Kim Ngưu thì quyết định mặc kệ, dù sao nàng cũng chỉ sợ người đụng chuyện với nàng ta bị làm sao thôi, chứ nàng ta thì khó mà bị làm sao lắm. Sát cánh bên Kim Ngưu bao lâu rồi, Bạch Dương cũng biết nàng ta bên ngoài khả ái như thế thôi chứ tính tình bạo hoả, ai gây thù liền bị nàng ta trả lễ xứng đáng.
Mà đâu hề biết rằng nàng ta giờ có than vãn thấu trời cũng không ai nghe được, còn bị bắt làm sủng vật của cái người cổ quái nhất Tiên giới nữa cơ.
Chỉ là tự nhiên Kim Ngưu đi mất tiêu, bỏ Bạch Dương không có ai cùng chơi, cùng uống rượu, nàng cũng thấy buồn chán.
Thế là Bạch Dương duỗi tay lười biếng, thôi vậy, lâu lâu nàng đi làm chính sự một chút.
Chúng sinh các giới đều đã nhận tin về các mảnh Phiến Luân Hỗn còn lại, Bạch Dương cũng có chút tò mò về nó, năm xưa khi ứng cứu tại núi Vân Sĩ, quê hương của Kim Ngưu, thì nàng cũng đã từng thấy qua. Một mảnh đá màu đỏ thẫm như máu, luôn được một nguồn linh lực phong ấn liên tục áp chế, như chỉ đợi một thời cơ để thoát khỏi đó mà liên tục phản kích.
Kim Ngưu cũng dặn nàng đừng ở gần nó quá, vì viên đá này đáng sợ ở chỗ có mị lực mê hoặc tâm trí. Chính là nhờ sức mạnh to lớn của người đã phong ấn nó mà sức mê hoặc ấy cũng bị hạn chế, nó chỉ có thể ảnh hưởng đối với các sinh vật yếu ớt hơn. Vậy nên, sau sự kiện với Ma đế, mảnh Phiến Luân Hỗn bị phong ấn hầu như không có việc gì lớn ngoài nhưng âm mưu muốn chiếm đoạt nó mà thôi.
Bạch Dương cũng nên đi nghe ngóng tình hình xem sao.
***
Thiên Yết nâng tay lên trời, phép thuật trong tay nàng hóa thành một con hạc trắng bay đi, khi đến biển thì tự khắc hóa thành một con cá đuối gửi thư đến Đông cung.
Nàng vừa dặn dò Song Ngư ở lại Thiên cung phải ngoan ngoãn và nghe lời Ma Kết, còn đặc biệt tách linh lực ra làm một cái vòng tay cho em gái, có bất trắc nàng sẽ lập tức ứng cứu. Dù lo lắng đủ thứ, nhưng đúng như những gì Ma Kết đã bàn liệu, binh lực ở Đông Hải có rất nhiều lỗ hổng, ngay cả trận chiến ác liệt với Ma đế khi xưa cũng không góp được mấy phần công sức. Điều này đã khiến Thiên Yết nhọc công rất nhiều, nàng vốn hiểu tình thế của Đông Hải hiện tại như thế nào.
Đông Hải vương có nhiều thiếp và các thế tử, nhưng trong số các hoàng tử công chúa ấy, không một ai thực sự nổi trội hơn Thiên Yết về các linh lực lẫn tài năng. Vậy nên, hầu như các sự kiện binh quyền lẫn chính trị, lắm lúc đều một tay Thiên Yết cai quản.
Thiên Yết nàng tự tin có đủ khả năng để bảo vệ Đông Hải, nhưng một mai khi Đông Hải quá phụ thuộc vào một mình nàng, thì về sau, lỡ như có một thế lực mạnh mẽ như Ma đế tái sinh và nhắm vào Đông Hải, thì có lẽ cũng là ngày tàn của quê hương nàng.
Và cả những mảnh Phiến Luân Hỗn, Hỗn Thế Ma vương kia...
Thiên Yết thở nhẹ một hơi, nàng không thể cả Đông Hải phải chết chỉ vì nàng có một người cha, hay những người anh em yếu kém.
Giờ cũng gần trưa, Thiên Yết thu lại suy nghĩ, nàng còn một nơi cần phải đến.
- Ân? Hải Nữ Chi Đế đến đây có việc gì?
- ...Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi.
Di Bình ra tiếp đón nàng như lần đó, chỉ là lần này hắn không như đã chờ nàng từ trước, nhưng cũng không hỏi han tò mò chuyện gì, Di Bình đẩy cửa mời Thiên Yết vào.
Thiên Yết chỉ đến đây một lần, Trầm Diệp cung tuy rộng lớn, nhưng nàng đoán, có lẽ người đó cũng chỉ vẫn ở chỗ khi ấy. Thiên Yết ngập ngừng rồi hỏi, Di Bình xác nhận cho nàng, đúng là Lục Cẩn Thượng Tôn đang đọc sách uống trà ở đó.
Di Bình ý tứ lui đi, hắn để Thiên Yết một mình đi đến đó.
Vẫn khung cảnh khi ấy, vẫn là người khi ấy.
- Sao lại đến đây?
Xử Nữ cũng không nghĩ nàng sẽ đến, nhưng hắn không biểu hiện bất ngờ, khuôn mặt ôn nhu như là nước chỉ khẽ nhìn nàng một cái. Thiên Yết có chút khó nói, nhưng giờ đây nàng không thể mãi yên lặng, và làm như không có việc gì được nữa.
Năm đó, người phong ấn mảnh Phiến Hôn Luẫn kia ở Đông Hải, là Xử Nữ.
Nhưng cũng những năm đó, Thiên Yết từng bị bệnh một trận nặng đến mức chỉ còn lại hơi tàn mà mê mang trên giường suốt một khoảng thời gian. Sau đó khi tỉnh lại, nàng cũng không còn nhớ rõ điều gì của những năm tháng khi ấy.
Thiên Yết không ngốc, nàng cũng đoán được rằng, có lẽ giữa nàng và Lục Cẩn Thượng Tôn đã thực sự xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng nàng không thể nhớ được.
- ...Ngài ăn cơm chưa?
- Sao thế? Ha, đừng nói là Hải Nữ Chi Đế đến đây để nấu cơm cho ta đó nhé?
Xử Nữ chống tay, hắn buột miệng đùa cợt, nhưng thấy Thiên Yết yên lặng một lúc không đáp, khuôn miệng đang cười của hắn bỗng dần cứng đờ lại.
Là nàng... muốn nấu cơm cho hắn thật?
- Vì ngài châu báu cũng không muốn, mà ta cũng không biết được ngài muốn bảo vật gì để mà kiếm về, nên nếu ngài chưa ăn cơm, thì ta mời ngài một bữa.
Xử Nữ bây giờ mới biểu hiện bất ngờ, hắn nhìn nữ nhân băng khiết trước mặt, thì ra, nàng có lẽ đã biết hắn giúp nàng rồi.
- Được, vậy thì một bữa cơm.
Thiên Yết ngẩng đầu, châu báu gì Xử Nữ cũng không cần, vậy mà giờ chỉ có một bữa cơm, hắn lại dễ dàng đồng ý. Thiên Yết thực cảm thấy ngại ngùng, nhưng Xử Nữ trước mặt lại có vẻ nghiêm túc chờ đợi, nàng chầm chậm hỏi.
- Nhà bếp... ở đâu?
- Bên kia.
Xử Nữ chỉ tay, Thiên Yết đi theo, mấy hạ nhân ở đó bỗng thấy một cô gái bước vào thì giật mình. Nhưng Di Bình ở cạnh Thiên Yết từ lúc nào, hỏi nàng có gì cần dặn dò thì cứ nói với hắn. Thiên Yết nhìn gian bếp đầy đủ không thiếu thốn cái gì thì tỏ ý hài lòng, chỉ là nàng muốn hỏi xem bình thường ở đây nấu cho Lục Cẩn Thượng Tôn món gì. Di Bình cũng thật thà đáp, còn không ngần ngại nói luôn cho Thiên Yết bình thường chủ nhân của hắn thích ăn cái gì với cái gì. Chưa kể, hắn còn chỉ cho nàng chỗ nào để dao, chỗ nào để dĩa, nguyên liệu thì lấy ở tủ nào với tủ nào, đến mức còn khiến Thiên Yết cảm thấy hoài nghi, nàng đâu phải người gì thân thiết ở đây, sao Di Bình lại thân thiện với nàng quá mức, chẳng có chút bài xích nào.
- Ta là người ngoài thôi, Di Bình, đừng dễ dàng với ta quá. Gặp người xấu sẽ thiệt cho người, và cả chủ nhân của ngươi nữa. - Thiên Yết vừa khom người lấy chảo ra bếp, thuận tiện nhắc nhở.
- Người lo cho chủ nhân của tại hạ sao?
Di Bình đột nhiên lém lỉnh, hắn cười cười mà hỏi Thiên Yết đang bận bịu bếp núc. Chỉ là sau đó Di Bình cũng không ngờ, Thiên Yết thản nhiên đáp.
- Không có lo cho hắn, nhưng mà mấy người tiểu tiên yếu đuối các ngươi thì đúng là có lo lắng một chút.
Di Bình ngẩn người, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Hải Nữ Chi Đế được xem là băng lãnh cô nương. Hắn cũng cảm thấy hình như hắn vừa tự đá vô chén cơm của chính mình, sống lưng vô thức chảy mồ hôi hột.
Vì chủ nhân của hắn, ngồi thì ngồi tít ngoài kia, nhưng chắc chắn là tai thì đang ở trong này nghe trộm.
Đến nước này rồi, Di Bình phải linh động, hắn phải nhặt lại tô cơm vừa tự mình làm đổ mới được!
- Ân, thật ra ta chỉ được phép như vậy với Hải Nữ công chúa mà thôi. Đó giờ chưa có nữ nhân nào được chủ nhân ta mời vào đây hết, chỉ tiếp ở ngoài đình gần cửa mà thôi.
Chỉ thấy Thiên Yết sau đấy cứ bình thản chặt thịt, rồi đem luộc, chuyên tâm xào nấu, không trả lời Di Bình nữa. Thấy thế, Di Bình xụ mặt rời khỏi phòng bếp, bổng lộc tháng này của hắn xem như khỏi đi, hết sạch rồi.
Di Bình dời khỏi rồi, Thiên Yết mới khẽ thở hắt ra một hơi.
Như thể phải kiềm nén, Thiên Yết lúc này mím môi, hai gò má phớt ánh hồng, đôi mắt nhìn vô nồi thịt mà chẳng còn tập trung nổi.
Cảm giác như bị ai đó vuốt ve đùa giỡn, mà tâm Thiên Yết bỗng ngứa ngáy không thể tả.
"Là thật sao?"
Nồi thịt sôi ùng ục mới khẽ kéo Thiên Yết trở về từ suy nghĩ mông lung kia, nàng sắn tay áo, chuyên tâm nấu nướng. Thiên Yết quả thực là nàng dâu mà cả Tiên giới ai cũng muốn được gả cho, không chỉ giỏi việc nước mà còn giỏi việc nhà. Không để ân nhân của mình đợi lâu, Thiên Yết chỉ một lát là xong một bữa trưa thịnh soạn. Nàng bày lên bàn đầy đủ, cả món tráng miệng cũng có luôn, Di Bình và đám hạ nhân đứng bên cạnh cảm thấy không chỉ trang trí bắt mắt và mùi hương đúng là nhức cả mũi.
- Ta thì cũng không có gì tự tin hơn cái này, mong Lục Cẩn Thượng Tôn không chê.
- Trù... à không, một bữa cơm như vậy là đủ.
Câu ở cửa miệng rồi Xử Nữ còn phải nuốt lại vào trong, "trù nghệ của cô không ai có thể chê được" là những gì nội tâm Xử Nữ muốn nói, nhưng buồn cười thay, hắn không thể nói.
- Ngồi xuống cùng ăn đi.
Xử Nữ đặt một đôi đũa ở đối diện, Thiên Yết ngoan ngoãn nghe theo, nàng ngồi xuống. Bữa cơm giữa họ có chút gượng gạo, thực ra là chỉ có Thiên Yết gượng gạo, còn Xử Nữ vẫn chẳng hề gì, hắn ung dung ăn cơm. Thiên Yết lâu lâu có ngó lên xem thử biểu hiện của hắn, xem hắn có hài lòng với đồ nàng nấu hay không. Chỉ thấy tốc độ của Xử Nữ không phải nhanh chóng, nhưng vô cùng ổn định, liên tục cho đến khi cả nàng và hắn cùng ăn hết bữa.
Hạ nhân dọn dẹp đi, lúc này đem trà lên cho Xử Nữ và Thiên Yết dùng chung với đồ tráng miệng. Nàng làm bánh nhân đậu, một thứ đồ ăn đơn giản vô cùng, nhưng khi nhìn thấy Xử Nữ nhìn vào nó, hắn bày ra một dáng vẻ khiến nàng chú ý.
Khóe môi Xử Nữ chỉ khẽ nhếch, như thể nhìn thấy một thứ thật quen thuộc.
Thiên Yết hơi nhíu mi tâm, nàng để cả đĩa bánh đậu ấy cho Xử Nữ, còn mình thì chỉ tĩnh lặng dùng trà.
Cây đào ở mảnh sân đằng xa của Xử Nữ vẫn nở rộ, tô cả một vừng trời trước mắt một sắc hồng đằm thắm. Thiên Yết nhìn theo, ánh mắt xa xăm đến mông lung. Nàng thực sự muốn hỏi, rốt cuộc năm đó, Xử Nữ và nàng đã xảy ra chuyện gì. Mà cứ mỗi lần Thiên Yết vô tình vào ánh mắt của hắn, nàng lại chỉ thấy một nét thâm tình, pha chút bất lực không thể tả của Xử Nữ.
- Thật ra ta đến vì muốn cảm ơn ngài, Lục Cẩn Thượng Tôn. Ta cũng biết chỉ mỗi một bữa cơm này sẽ chẳng thấm vào đâu, nên người muốn có bảo vật gì xin cứ nói, Thiên Yết đi tìm cho ngài.
- Lâu lâu một bữa cơm là đủ.
- Ân? Vậy thì thiệt cho ngài quá... - Thiên Yết quay đầu, nàng đúng là cảm thấy Xử Nữ là đang bị thiệt thòi.
- Là ta tự nguyện giúp đỡ cô, cô không cần thấy thiệt cho ta.
Xử Nữ khẽ cười, hắn nhẹ nhàng đáp lại. Thiên Yết đã quen với nụ cười trên khuôn mặt dịu dàng như trăng đó, nàng cũng chỉ nghĩ, nếu hắn đòi ăn cơm tiếp, thì không biết lần tới sẽ là dịp nào.
- Thiên Yết.
Xử Nữ đặt tách trà của hắn xuống, gọi nàng.
- Ân?
- Đông Hải sẽ không có ai làm hại đến cô, nhưng... mảnh Phiến Luân Hỗn năm đó ta phong ấn, cô phải cẩn thận.
"Vì ngoài mảnh đá thiên cổ đó ra, sẽ không một ai ở đó dám làm hại đến cô như năm ấy nữa..."
Lần này, khóe môi tưởng như chẳng biết cười của Hải Nữ Chi Đế khẽ cong, Thiên Yết nở một nụ cười hiền. Đem nàng cùng với cảnh sắc đằng sau cùng chung hòa, có lẽ sẽ là bức tranh tuyệt trần nhất của chốn bồng lai tiên cảnh này.
- Thiên Yết biết rồi.
_________________________
Mới cập nhập lại cái nhân vật ớ mọi người tiện lướt qua coi lại he để hình dung được phần nào ngoại hình với vibe của nhân vật đó nhe!