Năm ấy, tiểu Đế Cơ Kim Ngưu đâu đó gần hai vạn tuổi.
Khi những cuộc nổi loạn của đám tay chân cũ của Ma đế dần bị dập tắt gần hết, con dân núi Vân Sĩ dần dần ổn định an cư lập nghiệp, dần trở lại là dãy núi phồn hoa khi xưa, và nơi sinh sống thích hợp cho rất nhiều sinh linh yêu thú lẫn thần tiên.
Kim Ngưu bấy giờ được xem như một tiểu Đế Cơ oai phong, nàng có rất nhiều huynh đệ kết nghĩa trong quân doanh, cũng là nơi làm chuyện "chính sự" của Kim Ngưu. Vì khi về núi, Kim Ngưu chỉ đến doanh trại luyện binh hoặc thiền vị, cũng là nơi nàng quan tâm để ý nhất, vì khi đã trải qua nhiều chuyện, tự có mình một binh lực mạnh mẽ là cách tốt nhất mà Kim Ngưu có thể ứng phó, bảo vệ núi Vân Sĩ.
So với Thiên Yết đơn phương độc mã bảo vệ Đông Hải, xung quanh Kim Ngưu vẫn có Hồ Đế vương và Hồ Đế hậu giúp đỡ việc chính trị và đời sống cho con dân, nên nàng ít nhiều cũng không bị dồn nén quá nhiều gánh nặng. Thay vào đó, thì binh lực ở núi Vân Sĩ thì đều do một tay Kim Ngưu trực tiếp cai quản.
Các tướng lĩnh ở núi đều là huynh đệ của tiểu Đế Cơ, bình thường thì cùng nhau luyện binh đánh trận, huấn luyện binh sĩ, trên chiến trận thì cùng kề vai sát cánh, cùng nhau dẹp được bao nhiêu cuộc bạo loạn của đội quân Ma đế còn xót lại. Nói chung là vô cùng thân thiết, Kim Ngưu vừa trở về có ai ở doanh trại sẽ liền chạy ra chào đón.
- Bái kiến Đế Cơ!
- Đến rồi, đến rồi đây!
Tiểu Đế Cơ hai vạn tuổi trên tay là một vại rượu to gần bằng một nửa người nàng, cười lớn gọi hết anh em ở gần đó lại rồi nàng đặt vại rượu xuống một tiếng rõ kêu. Họ vừa trở về sau một trận đại thắng, bảo vệ được phong ấn mảnh Phiến Luân Hỗn khỏi đám bạo loạn kia. Mà đã thắng thì phải ăn mừng, thế là Kim Ngưu lén phụ mẫu chôm hẳn một vại rượu quý ngâm đã lâu trong động đem ra. Nàng đứng cùng hai tướng lĩnh thân thiết nhất là Ngô Tĩnh và Cao Lỗi cụng chén, vui vẻ đùa giỡn với các binh lính khác, rồi sảng khoái uống sạch.
- Kính tiểu Đế Cơ một ly, vì hi sinh thân thể trước Hồ Đế vương để cho anh em được thưởng rượu ngon!
Cao Lỗi cười khằng khặc, ý hắn là nếu để bị phát hiện thì tiểu Đế Cơ sẽ bị bố nàng cho ăn đòn. Chỉ thấy hắn chưa cười được bao lâu liền dính ngay một chưởng làm cho rượu trong miệng phun hết ra ngoài, trở thành trò cười cho các anh em khác trong khi chủ nhân của cú đánh ban nãy, Kim Ngưu nhếch mép đắc ý. Cao Lỗi xuề xoà đưa tay cáo lỗi, bầu không khí cũng vì một màn đùa qua đáp lại của Kim Ngưu và Cao Lỗi mà ồn ào hơn.
Cả vại rượu gần cạn, Ngô Tĩnh ở cạnh hỏi Kim Ngưu có muốn uống tiếp không thì để hắn múc kẻo lại hết, chỉ thấy nàng xua tay, cứ để đám binh lính kia uống hết cũng không sao.
Ngô Tĩnh khẽ ừm rồi lại gần Kim Ngưu đứng, xem nàng đùa giỡn luyên thuyên với Cao Lỗi, cho đến khi cả ba đều bị một khung cảnh trước mắt thu hút.
Một tiểu binh lính tên Minh Âu đứng cạnh một cô nương tên Tiêu Đào, bọn họ là người yêu của nhau. Tiêu Đào sống ở gần đây, nên hôm nào có thời gian lại nấu cơm đem đến cho Minh Âu ở doanh trại. Hai người tình chàng ý thiếp bị mấy đồng đội của Minh Âu trêu ghẹo cho đỏ bừng cả mặt, Kim Ngưu, Cao Lỗi và Ngô Tĩnh chỉ cao hứng nhìn sang một cái. Tuy doanh trại đáng lẽ ra không được cho người ngoài vào thăm viếng kiểu như thế, nhưng cả ba người đều đồng ý cùng nhau mà thông cảm cho cặp đôi trẻ kia, dù sao sống ở doanh trại vẫn là thiếu thốn rất nhiều.
Kim Ngưu khẽ nhìn lên bầu trời trong veo yên ả ở trên đầu, tâm trí nghĩ về đôi uyên ương e thẹn bên nhau kia khiến nàng cũng thấy đôi chút vui vẻ, đôi mắt đen láy khi ấy của nàng vẫn còn vướng chút thơ ngây, mong rằng từ đây núi Vân Sĩ sẽ luôn yên bình, không gặp đại hoạ gì khiến chúng dân khổ sở.
Chỉ là không kéo dài được bao lâu, đôi mắt từng vô cùng trong trẻo ấy của nàng lại không còn dáng vẻ như ban đầu nữa.
Một ngày sương mù giăng mù mịt lưng chửng giữa núi Vân Sĩ, bắt ngang đoạn đường lên núi.
Sau khi nhận được tin một đoàn giao thương đột nhiên mất tích, Kim Ngưu và các tướng lĩnh doanh trại liền lập tức cho người đi điều tra. Nhưng sau một hồi thì chỉ còn một binh sĩ toàn thân bê bết máu trở về báo tin, sau đó liền lịm đi mà chẳng kịp nói thêm lời gì khác.
Lại là quân của Ma đế, chúng nhân lúc sương mù dày đặc liền lập thành băng phục kích.
Kim Ngưu muốn trực tiếp đến xem xem nhưng Ngô Tĩnh lý trí, thêm cả Hồ Đế hậu cũng ở đó, vì tình hình sương mù dày chưa hề thuyên giảm, nên rất có thể Kim Ngưu sẽ bị đẩy vào tình thế như đội điều tra đã không thể trở về nguyên vẹn kia. Cách tốt nhất là chỉ có thể thủ quân ở doanh trại, sau đó dùng phép chặn đường lên và xuống núi, cô lập khoảng núi bị sương mù dày đặc vây lấy đó để không thêm thương vong. Phải đợi đến khi sương mù tản đi một chút, Kim Ngưu chưa thể hành động vội.
Chỉ là, đợi đến lúc ấy, đã muộn.
Tiêu Đào vì muốn xuống núi tìm chút đồ quý nên đã ngồi trên chiếc xe của đoàn giao thương xấu số kia, khi Minh Âu hay tin, hắn mặc kệ mọi người khuyên ngăn mà một mình chạy đến đó.
Giữa chồng xác ngổn ngang cùng đủ thứ hàng hoá đã chẳng còn gì quý giá mà lộn xộn trên nền đất lạnh, Minh Âu cuối cùng cũng tìm thấy Tiêu Đào.
Khi nàng ta chỉ còn là cái xác lạnh.
Khoảng khắc ấy tim Minh Âu như chết theo người yêu, hắn ôm lấy nàng khóc lóc than khổ. Tưởng như cả thế giới trước mắt hắn sụp đổ, Minh Âu ban đầu còn đau đớn mà khóc, dần dần, hắn bắt đầu đổ lỗi, đổ cho ông trời nghiệt ngã cướp đi Tiêu Đào, rồi hắn dần trở nên căm hận, hận đám tay chân còn xót lại của Ma đế kia đã nhẫn tâm giết nàng.
Từng thứ cảm xúc mãnh liệt đến cùng một lúc khiến trong thoáng chốc linh lực của Minh Âu hỗn loạn rồi bùng nổ, cũng vì vậy mà lôi kéo được khí tức hắc ám của mảnh đá cổ ác đạo đang bị phong ấn ở ngọn núi này.
"Ngươi chắc hắn đang đau khổ lắm..."
"Ngươi muốn báo thù cho cô gái đáng thương đó chứ?"
"Chấp nhận một phần của ta, ngươi sẽ có được sức mạnh! Đủ đến khiến cho những kẻ đã giết người ngươi yêu phải trả giá..."
Sương mù tan dần.
Kim Ngưu không chậm trễ, vì nàng đã nghe binh lính trong doanh trại bẩm báo lại về việc Minh Âu tự ý rời đi vì Tiêu Đào. Trên đường đi nàng khẽ nhớ lại, tâm tư vì vậy cũng trở nên chút dao động, nàng nhớ về cặp đôi trẻ đó. Từng ánh mắt, từng cử chỉ, đều chỉ dành cho đối phương, cái nắm tay và dựa vai một cách kín đáo của Minh Âu và Tiêu Đào lúc đó, đã cho Kim Ngưu biết, có lẽ nếu thực sự Tiêu Đào đã xảy ra chuyện gì, Minh Âu chắc chắn sẽ không để yên.
Và khi Kim Ngưu cùng quân binh đến, mọi chuyện thực sự đã đến hồi kết.
Minh Âu đã thực sự vì Tiêu Đào mà đánh đổi cả tính mạng, mượn sức mạnh ác đạo mà nhập ma, liều mình chém giết với đám tay sai của Ma đế.
Trời khi ấy có mưa, từng giọt rơi tí tách xuống đám người nằm bất động, máu chảy thành một dòng suối nhỏ.
Minh Âu cũng thế, hắn gục xuống ngay khi Kim Ngưu xuất hiện.
Những lời hắn nói trước khi cùng Tiêu Đào rời khỏi thế gian, hấp hối và thều thào trong cuốn họng, khiến chỉ có duy nhất Kim Ngưu tìm thấy hắn trước nghe thấy.
"Ta yêu Tiêu Đào, yêu đến khắc cốt ghi tâm..."
Phải khắc tên một người vào tận trong xương tuỷ, tận vào tim, thì tình yêu thực sự mới là thứ có mị lực ghê gớm nhất trên đời.
Nên khi nhìn vào hắc nam tử bí ẩn trước mặt nàng bây giờ, Kim Ngưu nhưng nhìn thấy lại Minh Âu của năm ấy.
Kim Ngưu thu kiếm, nàng khuỵ chân, lại gần hơn về tên nam tử quằn quại trên đất. Với tình trạng đó thì không ai có thể cứu nổi hắn nữa, cho dù có là y sĩ giỏi giang nhất thế giới, sinh mệnh của hắn đã bị chính khí tức hắc ám hắn hấp thụ kia nuốt trọn.
- Ta không giết An Nhĩ của ngươi, bổn Đế Cơ dám lấy cái tên này ra thề. Cũng xem như thanh toàn cho ngươi, hứa với ngươi một điều, nếu An Nhĩ đó chết oan uổng, thay ngươi thanh toán với kẻ giết nàng ta.
Hắc nam tử đó Kim Ngưu còn chưa biết cả tên, nhưng lời nàng nói ra sẽ không bao giờ thu lại. Chuyện này không đơn giản, và nếu bắt đầu từ một người, thì đến khi có cả một quân đội liều mạng như thế thì quả nhiên gay to. Có thể cơ thể không chịu nổi khí tức, nhưng sức mạnh đột ngột tăng lên nhanh chóng cùng lý trí mất kiểm soát sẽ rất khó mà nói trước được điều gì, nếu thực sự có một quân đội như thế tồn tại cùng một thứ âm mưu, thì chắc chắn không tài nào trong sạch nổi.
Cuối cùng, có lẽ nhờ Kim Ngưu, tên nam tử kia chưa kịp nói thêm điều gì, nhưng hắn chết mà nắm hai mắt lại.
Kim Ngưu thở hắt ra một hơi, tưởng như vậy mà kết thúc, nhưng nàng biết, bây giờ mọi thứ mới chỉ đang bắt đầu.
Kim Ngưu ấy vậy mà không để ý, nàng tâm tư một hồi rồi tính xoay lưng tìm Sư Tử và Song Tử. Không hề ngờ được thứ khí tức hắc ám trong xác tên nam nhân kia lại không chết cùng kẻ đó, nó tách mình ra khỏi xác, biến thành một luồn khói đen, xông đến người đang ở gần nó nhất, chính là Kim Ngưu.
Vô tình, nàng chạm mắt với luồn khói đen ấy, khi nó đang ở ngay trước mặt nàng.
"Đế Cơ Hồ yêu... cô yêu điều gì nhất...? Hay cô có khát cầu điều gì...?"
"Phụ mẫu, núi Vân Sĩ, tỷ muội, hay anh em...? Hoặc cô muốn có cả thế giới?"
"Miễn là cô yêu thứ gì, hoặc mong ước điều gì, ta sẽ cho cô có được mọi thứ cô muốn... chỉ cần cho ta ở bên cạnh cô..."
Phần khí tức ấy lại bắt đầu thứ năng lực mà nó giỏi nhất, và đang tìm một vật chủ kí sinh tiếp theo. Tuy nhiên, Kim Ngưu tuy đang chìm trong mê lực của nó không thể động đậy, nàng vẫn đang phản kháng bằng ý chí, nhất quyết không cho thứ khí tức kia có được cơ hội. Nhưng nó sao có thể dễ dàng tha cho Kim Ngưu, vì nàng ta không như tên nam nhân tầm thường kia, cơ thể và cả linh lực của nàng có thể chịu đựng được sức mạnh của nó.
Trở thành một con rối mạnh mẽ hơn.
- Ngươi đi cũng xa quá nhỉ?
Chỉ nghe có một giọng nói lặng lẽ vang lên từ sau lưng, ngữ khí trầm, có chút lạnh lẽo.
Một thân ảnh cao lớn xuất hiện từ sau lưng Đế Cơ Kim Ngưu, khi nàng ta vẫn còn bị những lời mê hoặc kia quấn lấy.
Hắn khẽ nhìn xuống nàng không thể động đậy, đôi mắt nàng vì luồn khí tức kia mà bị nó ép vô định nhìn về phía trước. Hắn phật tay, một luồn khí sáng lao tới, hoà với luồn khí đen nghịt kia, tự diệt trừ lẫn nhau.
Về phía Kim Ngưu, một bàn tay lớn che trước mắt nàng, để nàng thoát ra khỏi những lời lôi kéo đầy quyến rũ kia.
Kim Ngưu lắc nhẹ đầu mình, rồi nàng mới khẽ ngẩng đầu lên.
"Hắn...?"
Là Bảo Bình.
Mái tóc trắng được ví như mây trên trời, khuôn mặt lúc nào cũng dửng dưng như thể trên đời này chẳng có gì đáng lo đến vậy. Tiểu hồ ly Kim Ngưu từng lúc nào cũng bị hắn đặt vào lòng nên cảm thấy hắn là một người to lớn, vậy mà giờ phút này, nàng đã không còn là tiểu hồ ly nhỏ bé đó nữa, được hắn vòng tay che trước mặt, còn nàng thì ở trong lòng hắn, không hiểu sao nàng vẫn vậy, cảm thấy hắn thật to lớn.
Ân, đó giờ chỉ tự một mình nàng tự cố gắng mà đem lại cảm giác an toàn cho bản thân. Không ngờ cũng có ngày... cũng cảm nhận được sự an toàn của người khác.
- Ta ổn rồi, ngài buông tay đi.
Kim Ngưu khẽ nói, nàng di chuyển ánh mắt, thôi nhìn lên Bảo Bình.
- ...Ồ, ta tưởng phải một lát nữa cô mới tỉnh.
Bảo Bình buông tay, vừa hay lúc ấy luồn khói đen tuyền đó cũng biến mất.
- Cảm ơn Doãn Cung Thượng Tôn ra tay cứu giúp.
Kim Ngưu khấn tay qua loa, khuôn mặt nàng lảng tránh, ánh mắt lúc này có chút lấm lét. Chết rồi, đang bỏ trốn mà còn gặp trúng người cần phải trốn! Nhưng bây giờ nàng trở về hình người rồi, trở về là Đế Cơ Hồ yêu rồi, cũng không còn là tiểu hồ ly một đuôi bình thường kia, chắc chắn Bảo Bình có nghi ngờ thì cũng không có cớ bắt nàng được. Có khi bây giờ hắn còn chưa biết tiểu hồ ly kia đã biến mất cũng nên...
- Bạch Hồ Đế Cơ có biết không? Khí tức này không phải từ phiến đá trên núi Vân Sĩ, cũng không phải ở Đông Hải...
Nghe Bảo Bình trầm trầm nói đến đó, khuôn mặt Kim Ngưu có mấy phần nghiêm trọng ngẩng lên. Đúng như hắn nói, nếu là khí tức đá Phiến Luân Hỗn ở núi Vân Sĩ hay Đông Hải, thì ngay khi rời khỏi xác mà nó xâm chiếm liền sẽ bị linh lực phong ấn của Thượng Tôn triệt tiêu, vốn dĩ không có cơ hội tiếp tục đi dụ hoặc người khác.
- ...Vậy đó... là từ một mảnh đá khác?
Bảo Bình sắc mặt không đổi, chầm chậm gật đầu.
Khí tức từ người bí ẩn kia, chính là đến từ một mảnh Phiến Luân Hỗn khác.
Và vì kẻ duy nhất biết nguồn gốc của khí tức lạ kia cũng đã chết rồi, dường như không còn đầu mối nào khác. Kim Ngưu hơi nhíu mày, nàng khẽ chậc lên một tiếng bực nhọc. Nhưng trước tiên nàng cứ phải về núi Vân Sĩ đã, bây giờ chắc chắn phụ mẫu nàng đang lo sốt sắng lên cả rồi.
- Xin phép Doãn Cung Thượng Tôn, chuyện hôm nay Kim Ngưu cho dịp sẽ báo đáp, bây giờ Kim Ngưu rời đi còn có việc.
Kim Ngưu không khách khí nói rồi rời đi, cũng không thèm để ý nét mặt của người kia, cứ vậy mà xoay người biến mất.
- Ân... tiểu hồ ly đi mất rồi.
Bảo Bình nhướn mày, hắn nhìn nữ nhân áo trắng đi khỏi, buộc miệng nói ra.
Hắn đúng là có chút tiếc nuối sủng vật nhỏ nhắn trắng trẻo kia mấy ngày qua.