Ở một điện nào đó trên Thiên Cung, có cây bồ đề cao tận năm thước, thân cây chắc khỏe, to phải hơn chục gang tay, cành lá vươn dài, rũ bóng mát rượi. Năm xưa do chính tay Thiên Đế trồng, nên được đặt tên là Vãn Linh. Vì cây bồ đề nãy rất mát mẻ vào các ngày mặt trời lên cao nên rất được các tiểu tiên yêu thích đến trú ngụ. Đặc biệt hơn, vào buổi tối, có các loài sinh vật vô cùng huyền bí như đom đóm Ngũ Sắc có thể cùng lúc phát ra năm loại màu sắc khác nhau, hay có cả bướm Kim Si có đôi cánh phát sáng được trong bóng đêm...
Dưới gốc bồ đề Vãn Linh này, vốn là một nơi bị người ta đồn là nếu hẹn được người mình thương ra đây thề ước, thì sau này dễ nên duyên. Thế là chốn thần tiên dậy sóng, đôi duyên lứa tin như điếu đổ, đêm nào cũng kéo nhau ầm ầm đi tụ hợp dưới gốc bồ đề Vãn Linh. Ân ân ái ái rồi thề thốt um trời các kiểu, nói gì thì nói, đây vẫn luôn là nỗi sầu của Độc Nữ công chúa, Độc Mộc Song Tử.
Chuyện là... cái cây bồ đề Vãn Linh này, nằm sát bên điện của Song Tử, khiến nàng không đêm nào yên giấc được. Mặc dù quang cảnh rất đẹp, nhưng việc ngày nào cũng nghe ba lời tỏ tình sến sẩm thì quả là quá đau đầu!
Thế là có một hôm Độc Nữ công chúa vô tình gặp được Hỏa Phượng Chi Đế đang có dịp lên Thiên Cung tiếp chỉ để chuẩn bị cho lễ hội 'đốt lửa' sắp tới, nàng vội kéo Bạch Dương vào than thở: -"Mấy dạo này ta thật cảm thấy phiền muộn, là ai đã loan cái tin hẹn hò dưới cái cây Vãn Linh này thì nên duyên vậy!? Là ai?"
Hỏa Phượng Chi Đế khẽ nhíu mày suy ngẫm, tính ra thì, kẻ hay loan tin lung tung ở chốn Thiên Cung này thì chỉ có một người...
Song Tử vội lay Bạch Dương, ánh mắt hiếu kì, mặc dù nàng ta ở trên Thiên Cung cũng đã lâu, nhưng tính tình lại trầm ổn cũng không thích đi hóng hớt chuyện của người khác nên chắc chắn sẽ không biết. Bạch Dương bắt đầu giở giọng quở trách: -"Này công chúa, vậy là cô quá thiếu kinh nghiệm rồi, ta chỉ cho cái này, làm theo thì sẽ không phiền nữa..."
Song Tử nghe thế mắt sáng rực, hỏi lại: -"Ta phải làm thế nào? Bạch Dương Chi Đế mau mau chỉ cho ta, chứ ta bị các cặp đôi này giày vò muốn điên rồi!"
Bạch Dương kéo Song Tử lại gần rồi xì xầm vào tai nàng ta cái gì đó, sau đó thấy Độc Nữ công chúa reo lên, tự vỗ vào trán mình rồi bảo tại sao ta không nghĩ ra sớm. Bạch Dương một thân áo đỏ cười khuẩy rồi bỏ đi.
Mệnh Thiên Quân à, quả nhiên là ngươi, lần này thì ngươi tiêu rồi!
Độc Nữ công chúa mỉm cười độc ác, vội vã chạy vào phòng rồi đóng cửa ở lì trong đó để chuẩn bị cho âm mưu của mình đến tận sáng hôm sau. Tiểu a hoàn của Song Tử thấy nữ chủ nhân sáng sớm mà mặt mũi bơ phờ thì không khỏi lo lắng, sau khi hầu hạ xong xuôi thì cũng vội rời đi. Cũng chắc có lẽ hôm nay Thiên Cung có hội nên mọi thứ trở nên thật tất bật. Song Tử đóng tay áo rồi rời khỏi Yên Cô cung, rẽ vào sảnh chính, chắc giờ Bạch Dương cũng đang bận lắm, vì vào buổi tối nàng ta sẽ là người chủ trì lễ hội 'đốt lửa' này cơ mà. Song Tử thì bắt buộc tối này phải có mặt ở chính sảnh để dự lễ hội, nên nàng cũng chỉ đi thăm thú một chút.
Song Tử vừa đi được một lúc thì va phải Hải Nữ Chi Đế, trông nàng ta cũng vội vã lắm, mà đầu tóc mặt mũi y phục lại ướt mêm, nàng ta có một cái khoác màu trắng phủ lên người, trông như khoác ngoài của nam nhân, thấy Song Tử thì hớt hả chạy đến, lúc này Song Tử cũng chắc điện của nàng không xa lắm, thấy Hải Nữ cứ ngó nghiêng, nàng ta mở lời: -"Độc Nữ công chúa, điện của cô gần đây, cho ta qua ở ké một lát!"
Song Tử nghiêng đầu, hỏi: -"Tại sao?"
Thiên Yết kéo Song Tử đi, nói: -"Lát nữa ta sẽ kể cho cô nghe... mau đi thôi, người ta lạnh hết lên rồi đây này!"
Song Tử chẳng hiểu nhưng cũng chẳng hỏi nữa, ngoan ngoãn chạy theo Thiên Yết về Yên Cô cung.
***
Quay về vài canh giờ trước, Thiên Yết vừa bắt mây lên Thiên Cung chuẩn bị cho lễ hội, vì chiều này cũng có tiết mục biểu diễn của nàng và phượng hoàng lửa Bạch Dương. Vừa mới đặt chân vào cửa Thiên Cung thì bị một đám a hoàn thất lễ chạy vụt qua làm cho té ngã. Vì tức tối nên nàng ta dùng phép làm nước hồ ở bên cạnh đổ lên đầu của bọn a hoàn, làm chúng té mà la hét toán loạn. Sau đó, Thiên Yết vội cảm thấy hối hận vì hình như nàng ta trả thù hơi lố, thế là vội chuồn đi.
Chuồn được nửa đường thì gặp Kiều Duyên công chúa, ôi trời, Thiên Yết vốn dĩ rất ghét vị công chúa này, tính tình kiêu căng phách lối, còn nghe bảo suốt ngày bám theo một vị Thượng Tôn nào đó, không chịu học hành đàng hoàng để thăng lên Chi Đế, đã vậy gặp Thiên Yết còn chẳng chịu cúi người chào một cái...
Nàng ta đến thì ngang nhiên chặn đường Thiên Yết, hỏi bằng chất giọng vô cùng mỉa mai: -"Hải Nữ Chi Đế, sao người lại vội vã thế?"
Thiên Yết bước chân qua một bên, thì nàng ta cũng bước chân qua một bên, nhất quyết không để cho Thiên Yết rời đi, nàng nhíu mày, đáp: -"Ta có việc cần phải chuẩn bị cho buổi lễ tối nay, nếu không sẽ không kịp, ngươi mau tránh ra..."
Kiều Duyên công chúa dang tay, mặt hếch lên, nói: -"Nhưng cái đám a hoàn kia là a hoàn ở cung của ta, tại sao người lại làm như vậy?"
Thiên Yết nắm chặt tay, hèn gì, chủ lẫn tớ đều giống nhau như đúc! Nàng không muốn nán lại lâu, bèn khẽ lắc tay tính dùng phép mà trốn đi, nhưng mà trốn đi như vậy thì cũng thật mất mặt. Thế là Thiên Yết ngừng thi triển phép thuật mà choàng tay, ngước mặt lên, đe dọa: -"Nếu người không tránh ra, thì đừng tránh ta!"
Kiều Duyên mặt mũi nhăn nhúm lại tức giận, đứng trân trân một chỗ, nhất quyết không tránh. Không còn kiên nhẫn nữa, nơi Kiều Duyên và Thiên Yết đang đứng vô tình bên cạnh là có thêm một cái hồ sen lớn nữa, Thiên Yết dùng phép thuật gọi ra một con bò cạp có hình thù đáng sợ đậu ngay trên vai Kiều Duyên khiến nàng ta sợ phát khiếp. Loạng choạng thế nào cũng ngã xuống hồ, quả như vậy, phủi được con bò cạp rớt xuống đất rồi thì cả người nàng ta vướng vào thành bục mà ngã xuống hồ... nhưng mà ngã thế nào mà lại túm được vạt váy của Thiên Yết...
Thế là cả hai đều rớt xuống hồ...
Thiên Yết đáng lẽ ra có thể dễ dàng bơi lên bờ rồi, nhưng cái vị công chúa kia không biết bơi lại cứ nắm chặt vạt váy của nàng không buông. Hải Nữ Chi Đế đành phải dùng sức kéo nàng ta lên bờ, nhưng chân nàng ta lại không biết điều lại vướng vào ngó sen trăm tuổi, người nặng trình trịch không thể kéo nổi. Thiên Yết cũng ngờ là cái hồ này lại sâu đến thế, dù nàng có thể thoát được nhưng cũng không thể bỏ mặc vị công chúa kia.
Lúc Thiên Yết đang rối trí thì bỗng có một loại phép thuật cực kì mạnh mẽ kéo cả nàng và Kiều Duyên công chúa lúc này đã bất tỉnh ra khỏi hồ, giật đứt cả luồng ngó sen quý dưới đáy hồ trước cái nhìn đầy bất ngờ của Thiên Yết.
Lên đến bờ rồi thì mới phát hiện ra đó là Lục Cẩn Thượng Tôn.
Nàng vội vã đứng dậy, cúi người chào rồi quay sang Kiều Duyên công chúa đang ho sù sụ, xung quanh có đám a hoàn ướt sũng lúc nãy dìu đứng dậy. Nhìn cái bộ dạng đứng lên mà a hoàn bên cạnh và dìu lên dìu xuống mấy lần đó... cái sự yếu đuối đó... nhìn có chút không thực, phải tận mấy lần dìu Kiều Duyên công chúa mới đứng vững, e thẹn nhìn Lục Cẩn Thượng Tôn rồi mới cúi đầu hành lễ: -"Bái kiến Lục Cẩn Thượng Tôn..."
À, nghe cái giọng đó thì quả thực là từ nãy đến giờ đều là giả rồi. Nghe yểu điệu thục nữa quá đi, khác hẳn với cái giọng chua ngoa hồi nãy nàng ta lên mặt với nàng.
Thiên Yết không muốn nán lại lâu, vì thực sự lúc này nàng nhìn Kiều Duyên công chúa chẳng thuận mắt xíu nào. Nên Thiên Yết khẽ nhìn Lục Cẩn Thượng Tôn rồi cúi đầu, quay người bỏ đi, nhưng mới đi được vài bước chân thì liền bị hắn túm lại, Thiên Yết sợ sững người, có phải nàng lỡ mạo phạm gì hắn rồi không...?
Hắn nghiêng đầu, buông tay rồi cởi khoác ngoài, nhẹ nhàng đắp nó lên người Thiên Yết, khiến Thiên Yết chợt nhận ra, thì ra hôm nay nàng mặc y phục rất mỏng, dính nước một chút thôi đã bám sát vào cơ thể. Thiên Yết hoảng hồn, túm lấy áo khoác của Xử Nữ trên người mình. Hai gò má hơi đỏ, lúng túng, Thiên Yết đừng ngây ra. Xử Nữ đứng trước mặt Thiên Yết, bắt đầu mở lời, giọng nói của hắn êm dịu, đều đều như nước trên thác chảy, tuy nhiên vẫn có mấy phần uy nghiêm: -"Công ơn này, ngươi tính báo đáp ta thế nào đây?"
Chưa kịp trả lời thì Kiều Duyên công chúa vội vã xen vào, nàng ta cũng một thân ướt sũng, người thì run lên, giọng nói yếu ớt: -"Đa tạ ơn cứu mạng của Lục Cẩn Thượng Tôn, công ơn sau này tiểu tiên ta nhất định sẽ trả..."
Xử Nữ chỉ khẽ gật đầu, sau đó lại quay người qua chỗ Thiên Yết, tiếp tục câu hỏi cũ: -"Còn ngươi, Hải Nữ Chi Đế, ngươi tính báo đáp ta cái gì?"
Thiên Yết quả thực bị làm cho rối, nàng cúi người một lần nữa, đáp: -"Hôm nay được Thượng Tôn đi ngang cứu giúp, quả là may mắn, chiếc áo này sau này ta sẽ trả lại, báo đáp thì sau này chắc chắn sẽ báo đáp..."
Sau đó nàng liền rời đi, trước lúc đi có ngoái đầu lại nhìn, chợt phát hiện ánh mắt đầy ghen tức của Kiều Duyên, ôi, ngày hôm nay thật xui xẻo! Đụng độ Kiều Duyên công chúa thì cũng thôi đi, đằng này còn nợ ơn báo đáp của Lục Cẩn Thượng Tôn, người mà trước đây nàng chỉ nhìn thấy khi ở điện chính Thiên Cung, điện Biểu Trầm mỗi khi có dịp được Thiên Đế mời lên tụ họp.
Nhưng mà cũng thật kì lạ, nàng với hắn trước đây vốn dĩ cũng không quen biết, nhưng hắn nhất định phải đòi nàng báo đáp... là như thế nào nhỉ...?