Luyến Thanh Trung Độc

Chẳng hay điều Chí Thủy nói có phải sự thực hay không, thế nhưng Dịch Quân Ngạn cũng không muốn tìm chứng cứ, bởi vì cậu hiểu rõ, nếu Đằng Tự đã muốn dấu cậu thì căn bản Dịch Quân Ngạn cũng chẳng có khả năng nghi ngờ.

Vậy nhưng, hắn ôm cậu chỉ một lần, thế rồi cũng không còn chạm vào thân thể Dịch Quân Ngạn nữa. Nói tới đây, cậu bất giác đỏ mặt, thực sự sống gần ba mươi năm trời, cũng chưa lần nào chính thức được vui sướng hoan du, khi đó được hắn ôm vào lòng, thật cũng chỉ cảm thấy đau đớn mà thôi.

Dù sao thì, bản thân Dịch Quân Ngạn vẫn muốn được Đằng Tự ôm vào lồng ngực, được hắn vuốt ve, được hắn hôn, để vỗ về và trấn an nội tâm hoảng loạn, cho dù sau đó có là sự vỡ tan lụi tàn.

Trái lại với Đằng Tự, hắn đôi khi sẽ lộ ra vẻ tham luyến ôn nhu dịu dàng, vậy nhưng cái lần hoan tình đêm ấy, bản thân hắn đã để nó lại trong quá khứ, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Vài ngày sau, có khi còn ngẩn ngơ tự nghĩ liệu lần đó có phải là mộng tình?

Không có gì rõ ràng, cũng chẳng có chút ân hận, tựu chung lại, hắn vẫn như thế, lãnh đạm mà lạnh nhạt.

Cái sự lạnh lùng đó thực khiến tâm trạng cậu trùng xuống.

Cuối năm, tuyết rơi rất lớn ở Tokyo, bởi vậy buổi chiều cũng không có bất kỳ công tác đặc biệt nào, ở nhà, Dịch Quân Ngạn bỗng nhiên nhận được bí thư từ quản lý, y nói y có chuyện gấp cần tìm cậu.


Đằng Tự buổi chiều đã có hẹn với đối tác, nhớ tới mấy lần trước vì gọi điện làm phiền hắn mà khiến người kia không chút hài lòng, lần này Dịch Quân Ngạn suy nghĩ một hồi vẫn là nên để lại giấy nhớ thì hơn.

Cậu gõ cửa, Dịch Quân Ngạn cậu cũng thực chẳng hay sắc mặt âm u nhưng ẩn dưới đó là tính cách nóng nảy của quản lý rốt cuộc là có tâm sự gì. Đứng trước chiếc cửa gỗ đắt tiền, Dịch Quân Ngạn có chút bận tâm, như kiểu “Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ rơm rạ”, cậu thực sự khiếp đảm cái tính cách khiến người khác chán ghét đó.

“Mời vào.”

Người bên trong nói vọng ra, Dịch Quân Ngạn mở rộng cửa bước vào.

Lần này mỗi bước chân của cậu đều bị quản lý dõi theo, Dịch Quân Ngạn run như cầy sấy.

“Tạp chí thanh ưu tuần này cậu đã xem qua chưa?” Y lên tiếng.

“Tôi chưa.” Cậu đáp.

Tạp chí thanh ưu này mỗi tuần ra một kỳ, hơn nữa còn nổi danh là “trông mặt mà bắt hình dong”, giới thiệu hầu như toàn những thanh ưu có ngoại hình tốt, nội dung thì vô cùng nhàm chán và vô vị, ngoài ra còn đào móc vào những chuyện cá nhân hay scandal của các thanh ưu.

Dịch Quân Ngạn tuy thân là người đại diện của vị đại vương thanh ưu danh tiếng Đằng Tự, cũng là nên xem qua các tập san hàng tuần, vậy nhưng bản thân cậu lại rất xem thường tờ lá cải này, do vậy nên thú thực cũng ít khi mua về xem qua.

Y liếc mắt một cái rồi cầm tờ báo đang đọc trên tay, ném ra trước mặt Dịch Quân Ngạn.


“Tôi biết cậu bây giờ cũng là danh nhân rồi, nhưng dù sao chuyện liên quan tới Đằng Tự cũng nên quan tâm một chút, có phải không? Xem thật kỹ đi rồi cậu cho tôi biện pháp giải quyết.”

Xuất phát từ sự kính trọng, Dịch Quân Ngạn vẫn luôn rất nghiêm túc lắng nghe từng lời của người kia, cho đến khi y nói xong, bản thân quét mắt lên tờ tạp chí trước mặt, toàn thân cậu bỗng trở nên choáng váng.

Ở bìa tờ báo, đúng là Đằng Tự, nhưng hắn đang đứng cùng với nữ tân binh của làng thanh ưu, Ưu Tiểu Dã, hai người thân mật ôm nhau, tuấn nam mỹ nữ cùng đứng dưới cổng Tokyo rạng rỡ huy hoàng trong ráng lam chiều, vẻ mặt thân tình đậm say mê, họ hiện ra quả nhiên xứng đôi vừa lứa.

Tựa đề lớn với dòng chữ màu đỏ to tổ chảng: “Đế vương bên cạnh đệ nhất mỹ nhân thanh tú xinh đẹp.”

Sự đắng cay nhanh chóng tràn ra khắp cơ thể, trong chớp nhoáng sự thống khổ chặn lại nơi cổ họng, ngay cả hô hập giờ cũng thấy nhọc lòng.

Ngồi phía sau bàn làm việc, y nhìn người đối diện sắc mặt đang nhanh chóng trở nên trắng bệch, hơi thở có chút gấp cùng cơ thể run rẩy cũng khó tránh khỏi tầm mắt nơi y, y vuốt nhẹ lên bàn tay cậu, khóe miệng khó phát giác mà thoáng cười.

Tựa như đã đau thật lâu, đau tới nỗi trái tim chẳng thể phòng bị, sẽ đón nhận bất kỳ sự xâm chiếm nào.

“Tôi… Tôi sẽ giải quyết, ngài cứ yên tâm.” Dịch Quân Ngạn cuối cùng cũng ủ rũ mà nói thật nhỏ.


Quản lý cũng không muốn làm khó cậu, khoát tay ý nói Dịch Quân Ngạn có thể rời đi.

Ngón tay run rẩy cầm lên tờ tạp chí chướng mắt, cậu quay người bước đi có chút vội vã. Khi Dịch Quân Ngạn rời khỏi, kẻ kia bất thình lình nơi khóe môi chợt cong lên một đường, y nhấc điện thoại lên.

Dịch Quân Ngạn bước đi rất nhanh, sải chân dài tới mức ngay bản thân cũng chẳng hiểu mình đang làm gì, sau đó cậu liền quẹo vào nhà vệ sinh, nhốt mình vào bên trong căn phòng nhỏ, cậu không nhịn được mà cơ thể co lại ngồi trên đất, nước mắt cứ thế trào ra.

Dịch Quân Ngạn chẳng còn quan tâm liệu có ai ở bên trong, cậu hiện giờ trong đầu chỉ có mộng tưởng hão huyền ấy bị đập nát, chuyện mà chính bản thân luôn dạt dào mong ước thực cũng quá hoang đường, thật thảm thương mà nực cười cho chính mình lại còn vì thế mà tin tưởng không chút hoài nghi, thà rằng tự lừa dối bản thân còn hơn nghe hắn biện bạch.

Cường bạo với cậu một đêm, đối với Dịch Quân Ngạn thái độ lúc nóng lúc lạnh, còn có lời bìa đặt với màn kịch nực cười ấy, song tất cả đều được giải thích qua một tấm hình.

Người kia bất quá muốn tìm cảm giác mới mẻ với nam nhân, cho nên mới giả vờ say sỉn, sau đó liền có thể nói một câu nhẹ tênh “Uống rượu suy nghĩ không tỉnh táo” mà thoái thác, thế nhưng dẫu sao hắn vẫn không yêu đồng tính, sỡ dĩ đó là nguyên do cuối cùng sự lựa chọn của Đằng Tự tiên sinh, vẫn là một nữ nhân xinh đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận