Luyện Vũ Tu Thần


Bên trong đại điện của Trần Gia, Trần Thừa Thiên đang cùng vài vị trưởng lão bàn việc thì từ ngoài cửa lớn có một tộc nhân vội vàng chạy vào.

“Gia chủ, Trân...Trần...”

Bên trên chiếc ghế quyền lực của Trần Gia, Trần Thừa thiên nhìn thuộc hạ có chút nói không ra hơi, như vậy thì có chút khó chịu nói.

“Có chuyện gì mà ngươi vội vàng như vậy, không biết lễ nghĩa gì cả, không thấy ta cùng các vị trưởng lão đang bàn chuyện đại sự của Gia tộc hay sao.
Ta hy vọng ngươi không có lần sau.”

Tên hạ nhân đó sau khi nghe được thì sắc mặt có chút khó coi nhưng vẫn có lấy lại bình tĩnh, hắt hít mấy hơi thật sâu cố cho bản thân bình tĩnh lại rồi khom người hướng Trần Thừa Thiên.

“Thuộc hạ biết nỗi, chỉ là thuộc hạ có tin quan trọng muốn báo nên không kịp kiềm soát mà xông vội vào đây.
Mong gia chủ và chư vị trưởng lão thứ nỗi.”

Bên trên vị trí gia chủ Trần Thừa Thiên cũng có vẻ mất kiên nhân mà phất tay với tên thuộc hạ bên dưới ma thúc giục.

Được rồi, không phải dài dòng như vậy, nói điểm chính đi.
Có chuyện gì mà ngươi phải gấp vậy?”

“Dạ bẩn gia chủ, thuộc hạ được tin báo Trần Phong thiếu gia đã chở về phủ và đang ở ngoài cửa.”

“Cái gì? Phong nhỉ trở về rồi sao? Đúng là tin tốt! Các vị trưởng lão hôm nay họp tới đây thôi, còn có chuyện gì thì để lúc khác, hiện tại ta đã có việc bận rồi”

Trần Thừa Thiên ngay khi nhận được tin báo con chai của mình trở về thì vui mừng khôn xiết, lập tức cho các vị trưởng lão đang họp trong đại điện giải tán, còn bản thân ông ta còn chưa nói dứt câu đã phi thân khỏi đại điện ra cửa lớn của Trần Gia rồi.
Bên ngoài cửa lớn của Trần Phủ, Trần Phong vừa mới bước vào không lâu, đang được mấy vị trưởng lão và chấp sự của Trần Gia hỏi thắm thì từ đâu tới một giọng nói vui mừng vang tới.

“Ha ha, Phong Nhi con trở về rồi, thật tốt.
Tiểu tử ngươi một hơi đi lâu như vậy lại không có tin tức gì, thật khiến ta rất lo đấy”

Người vừa lên tiếng đó đương nhiên là Trần Gia chi chủ, Trần Thừa Thiên lão ba của Trần Phong rồi, ông ta tiến tới trước mặt Trần Phong không để ý vẻ ngoài ăn mặc nhếch nhác của hắn mà trực tiếp tiến tới vỗ vãi cảm khái nói.

“Cha, con đã chở về, lần này ra ngoài đũng là trải nghiệm được rất nhiều thứ.”

Trần Thừa Thiên vui vẻ nhìn Trần Phong với ánh mắt quan tâm rồi khẽ nói.

“Tên tiểu tử này, sao con lại ăn mặc như vậy.
Người đâu mau chuẩn bị đồ cho thiếu gia tắm rửa.”

Sau khi nói chuyện qua loa với Trần Thừa Thiên mấy câu xong, Trần Phong liền vội vã trở lại phòng của mình thay đồ, tắm rửa sạch sẽ rồi hướng thư phòng phòng của Trần Thừa Thiên đi tới.

Bên tỏng phòng của Trần Thừa Thiên, Trần Phong ngồi đối diện ông ta trên trước một cái bàn, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện.

“Phong Nhi thời gian qua con đã đi đâu, ta đã phái người tới bên ngoài của Vô Tận Sơn Mạch tìm kiếm tung tích, nhưng bông dưng lại mất dấu.
Hãy nói cho ta biết con đã chải qua nhưng gì”

Trần Phong đương nhiên sẽ không có giấu giếm mà tường tần kể qua những gì bản thân đã chải qua, đương nhiên bao gồm cả việc hắn nhận được truyền thừa từ một vị cao nhận.
Nhưng việc hắn có được thần công và truyện của hắn và Mạc Khuynh Thành thì không nhắc tới lửa chữ, dù sao ai cũng có bí mật của riêng mình, mà việc liên quan tới Phần Thiên Thần Quyết rất trọng đại, ít người biết tới càng tốt.

Đối diện với Trần Phong, Trần Thừa Thiên bình tĩnh nghe lại toàn bộ quá trình lịch duyệt của của con mình thì gật đầu kinh ngạc nói.

“Phong nhi, con đi ra ngoài chuyến này đúng là không uổng công.
Không biết con bây giờ to vi đã đạt tới mức độ nào?”

Trần Thừa thiên có chút hy vọng nhìn về Trần Phong hỏi, khiến hắn có chút tự hào, Trần Phong nhìn cha mình rồi suy nghĩ một hồi.

“Cha, lần này con ra ngoài đúng là có chút may mắn, hiện tại con đã có tu vi võ sư nhất trọng đỉnh phong rồi, hắn là không bao bao lâu nữa có thể đột phá nhị trọng”

“Thật sao, lời con nói đúng là thật, rất tốt, rất tốt.
Ngờ con trai ta lại có thiên phú bậc này, tương lại tiền đồ đúng là khó có thể đoán trước được”

Trần Thừa Thiên sau khi nghe Trần Phong nói ra tu vi của mình mà vui mừng đến khuôn mặt đỏ bừng, rồi ông ta nắm lấy ta Trần Phong đưa chân khí của mình vào trong cơ thể hắn thăm dò.
Sau khi chứng thực tu vi của hắn đúng là võ sư nhất trọng đỉnh phong thì Trần Thừa Thiên lần lữa mở hoa trong bụng, cười nói đến run cả người.

“Cha, con còn một chuyện muốn nói với người, truyện này trọng đại hy vọng cha không nên để quá nhiều người biết, nếu không rất có thể dẫn tới đại họa cho Trần Gia chúng ta”

Trước vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng như vậy của Trần Phong, Trần Thừa Thiên biết con trai mình không làm quá mà đúng là có việc lớn thì kiên định gật đầu.

“Phong Nhi có chuyện gì con cứ nói, ta biết nên làm thế nào”

Rồi Trần Phong nấy trong nhẫn chứa đồ ra mấy bình sứ màu xanh lục cùng một mấy miếng ngọc cổ để nên bàn rồi hướng Trần Thừa Thiên với giọng trịnh trọng nói.

“Cha, đây là một số lại đan dược cấp lăm, cấp sáu mà con đã lấy được từ cổ mộ, trong đó có mấy loại có tác dụng rất lớn tới tu vi của cha và hai vị lão tổ.
Con tin với số đan dược và công pháp này thì tương lai không lâu sau Trần Gia ta có thể xưng bá ở Xích Long Vương Chiều này rồi.
Đến lúc đó cho dù phải đối mặt với Lăng Vân Phái cũng có sức đánh một chận”

Trần Thừa Thiên sau khi nghe Trần Phong giảng dài về tác dụng của mấy lọ đan được và hai bộ công pháp kia thì hưng phấn, kích động tới cả người run rẩy.
Đan dược cấp lăm, cấp sáu, Thiên cấp công pháp, đây đều là những bảo vật vô giá, nhìn khắp ba đại vương triều gồm Xích Long, Thiên Nguyệt, Đại Chu cũng khổng thể tìm ra.

Cho dù là đan dược cấp lăm thì cũng là thứ vo cùng quý báu, nếu có thì cũng có vô số cao thủ tranh cướp, còn đan dược cấp sáu thì cả ngàn năm nay bao đại vương chiều đều không hề có tung tích.
Huống chi là Thiên Cấp công pháp, đủ để khiến ba đại vương chiều dấy lên một hồi gió tanh mưa máu, thậm chí còn dẫn tới đại họa cho cả ba đại vương chiều cũng không quá.

Hai bàn tay Trần Thừa Thiên có chút run rẩy cầm mấy bình sứ và hai bộ công pháp trên tay, có chút run giọng nói.

“Chuyện này trọng đại, ta sẽ hướng gia gia ngươi và hai vị lão tổ bàn bạc thật kỹ, có số đan dược này thì tu vi của ai vị lão tổ nhất định có thể đột phá tới Võ Hoàng cảnh.
Đến lúc đó chúng ta không cần e ngại bất cứ ai ở Xích Long Vương chiều này rồi, thời khắc huy hoàng của Trần Gia ta sắp tới rồi”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui