Trần Không đứng phiêu du trên không trung, trước ánh mắt tràn ngập kính nệ của mọi người xung quanh, Trần Không dùng ánh mắt của một thượng vị giả từ trên cao nhìn xuống, cuối cùng ánh mắt ông ta dừng lại trên người Bạch Tử Long lạnh lùng nói.
“Bạch Tử Long, ổng công năm đó ta vẫn coi ngươi là huynh đệ, còn có ý định kết thông gia với Bạch Gia các ngươi.
Vậy mà các ngươi không những muốn hủy, không coi mặt mũi Trần Gia ta ra gì, tới hôm nay ngươi lại liên kết với Văn Gia nhắm vào Trần Gia ta.
Các ngươi coi ta không còn trên đời hay sao?”
Trước ánh mắt sắc bén của Trần Không, Bạch Tử Long cảm thấy một áp lực vô hình như một tòa lúi đè xuống, trái tim ông ta có chút đập loạn cả lên, trong lòng Bạch Tử Long thì không ngừng thầm mắng đám người của Lăng Vân Phái sao vẫn chưa xuất hiện.
Đứng trước một cao thủ Võ Vương cảnh chính thức, Bạch Tử Long tuy là một bán bộ vương cảnh nhưng chẳng khác nào một đứa trẻ con trước mặt một người lớn khỏe mạnh, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Để bản thân bình tĩnh lại một hồi, Bạch Tử Long khẽ cắn chặt răng rồi hướng Trần Không nói.
“Trần Không, thật không ngờ ngươi lại có thể đột phá tu vi tới Vo Vương cảnh, phá vỡ lịch sử ghi chép cả mấy trăm năm nay của Vọng Long Thành.
Tuy ngươi võ vương cảnh đầu tiên sau mấy trăm năm của Vong Long Thành thì xao chứ? Võ Vương cảnh cũng không phải là vô địch thiên hạ.”
“Tuy ngươi đã đột phá nhưng Trần Gia cũng khó mà chánh được kiếp lạn ngày, chỉ nên trách các ngươi đã đắc tội người không nên thôi”
Bạch Tử Long vừa dứt lời thì không biết từ đây ra một luồng khí thế to lớn không kém Trần Không, hàng lâm xuống, luồng khí thế đó trực tiếp đối kháng lại với Trần Không, không hề có ý kiêng dè gì.
Biến cố lớn như vậy chợt xảy ra, đám người của Trần Gia còn chưa kịp vui vẻ thì cả đám người họ đều bị làm cho sắc mặt xanh xao.
Bên cạnh đó có không ít thê lực lớn của Vọng Long Thành vây quanh xem kịch vui, khi thấy luồng khí thế đó xuất hiện cũng bị làm cho khiếp sợ mà thốt lên.
“Đó là khí thế của Võ Vương cảnh, trời ạ hôm nay là ngày gì vậy, Vong Long Thành suốt mấy trăm năm không ra một vị Vương cảnh, vậy mà hôm nay lại có tới hai vị Võ Vương cảnh xuất hiện.
Không lẽ Vọng Long Thành muốn đồi trời rồi hay sao?”
Đám đông xung quanh cũng nhao nhao bàn tán, trong lòng họ Võ Vương cảnh đã là cao thủ tuyệt thế, là cường giả mà vạn người ngưỡng mộ rất ít khi hiển thế.
Vậy mà hôm nay tại Vọng Long Thành lại cùng lúc xuất hiện hai vị điều này khiến đám đông rất kích động, không ít thê lực lớn nhỏ trong thành liền vội truyền tin đi tới gia tộc.
Nhất thời tràng nặng nề trước của Trần Phủ bỗng trở nên nhốn nháo hớn, ngựa người nối nhau chạy đi không dứt.
Đứng bên trận doanh của Trần Gia, Trần Phong thấy được tình thế trước mặt thì sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Ban đầu hắn còn chủ quan rằng cả Vọng Long Thành hiện tại ngoại trừ gia gia hắn và hai vị lão tổ của Trần Gia đã không có vị Võ Vương cảnh lào khác, cũng chính gia gia của hắn cũng cho rằng như vậy, mà hiện tại xuất hiện một vị vương cảnh, khiến tình thế của Trần Gia rất căng thẳng.
Xem ra người tới không phải là người của Vọng Long Thành, hẳn là cao thủ của Lăng Vân Phái chạy tới.
Trần Phong thần suy đoán trong lòng, nhưng cũng vì vậy mà sắc mặt hắn càng khó coi hơn, hắn có chút tức giận và phẫn nộ, đám người của Lăng Vân Phái đó đúng là không biết sấu hổ.
Dù dì họ cũng là một trong ba đại cự đầu của Xích Long Vương Triều, vậy mà không tiếc phái ra trưởng lão tới mưu đồ với một gia tộc tam lưu.
Nhưng Trần Phong tức giần thì tức giận cũng không thể nào làm gì khác, thực lực bây giờ của hắn quá yếu đối mặt với Võ Vương Cảnh cao thủ chỉ có con đường chết, vì vậy hắn chỉ cắn răng chăm chú theo dõi tình hình trước mắt.
Chỉ mong hai vị lão tổ có thể kịp thời xuất quan.
Trên không trung, Trần Không cũng cảm nhận được rất rõ dự hiện diện của đối thủ, kẻ đó có thực lực không thấp, chí ít cũng là một vị cao thủ Vương cấp, Trần Không hưỡng không trung đảo mắt một vòng rồi khẽ nói.
“Không biết người đến là vị trưởng lão của nào của Lăng Vân Phái, có thể ra gặp mặt”
“Ha ha, không ngờ một tòa thành nhỏ như Vọng Long Thành lại có một cao thủ Vương cấp ẩn dấu đúng là khiến cho lão phu bất ngờ.
Ánh mắt không tồi, chỉ tiếc là không biết điều, dám đắc tội Lăng Vân Phái ta Trần Gia cà cả ngươi nữa, chắc chắn sẽ không có kế cục tốt.”
Trên không trung không biết từ đâu bỗng bay vút ra hai thân ảnh, một người đáp xuống đất, còn một người lại lỡ lửng trên khên không đối diện với Trần Không, hắn dùng ánh mắt như kẻ trên cao nhìn tới đám sâu kiến với mọi người Trần Gia, cuối cùng ánh mắt ông người đó mới dừng lại trên người Trần Không lạnh lùng nói.
Nhìn hai người mới xuất hiện sắc mặt Trần Không vẫn biểu hiện ra vẻ điểm tĩnh bất ngờ, trong hai người đó ông ta nhận ra người đàn ông trung niên đang đứng trên mặt đất kia.
Người đó không phải ai khác mà là Kim trưởng lão của Lăng Vân Phái từng tới Trần Gia đòi hủy hôn, nhìn thấy ông ta mới chỉ là bán bộ vương cảnh, Trần Không không thèm để ý, sau cùng ánh mắt ông ta dừng lại trên người một ông lão có vẻ ngoài hơn sáu mươi, trên người mặc đạo bào nho nhã, mang vẻ tiên phong đạo cốt.
Hai ánh mắt nhìn nay âm thần quan sát đối phương, cuối cùng Trần Không mở miệng phá tân bầu không khí im lặng của hai người tỏng giây lát đó.
“Vị trước mặt đây hẳn là một trong thập đại hạch tâm trưởng lão của Lăng Vân Phái chỉ là không biết người tới là vị nào trong số đó.”
Ông não võ vương cảnh kia bị Trần Không nhìn ra thân phận cũng chẳng quan tâm, ông ta dùng cái giọng thượng vị giả, từ trên cao nhìn xuống nói.
“Không sai, bổn tọa là một trong thập đại hạch tâm trưởng lão của Lăng Vân Phái, đứng xếp cuối cùng có tên là Đỗ Phi Dương được thế nhân gọi là Phi Vương.
Ta thấy Trần Gia cá ngươi đúng là có chút nội tình, có thể bồi dưỡng ra một cao thủ Vương Cảnh có thể xếp Trần Gia các ngươi vào một trong những thế lực nhị lưu ở Xích Long Vương Chiều rồi.”
“Chỉ tiếc các ngươi không biết điều, giám chọc giận đại trưởng lão Lăng Vân Phái thì các ngươi chắc chắn không có kết cục gì tốt.
Ta không muốn nói nhiều, ngươi muốn tự sát hay là để bồn Vương đích thân ra tay, ngươi chọn đi”.
.