Trước những lời uy hiếp của Đỗ Phi Dương, Trần Không không hề tỏ vẻ căng thẳng, ông ta bình tĩnh nhìn Đỗ Phi Dương khó chịu nói.
“Đỗ Phi Dương trưởng lão, tuy ngươi là một trong thập đại trưởng lão của Lăng Vân Phái, thực lực thông thiên.
Nhưng muốn diệt Trần Gia ta cũng không phải dễ như vậy.
Chỉ không ngờ rằng một đại phái như Lăng Vân Phái lại không biết sấu hổ như vậy, có hành động không từ thủ đoạn, không coi người khác ra gì.
Hừ ta khinh”
Nói song, Trần Không không nhịn được mà nhổ một bãi nước bọt đầy khinh bỉ, trước thái độ cao cao tại thượng không coi ai ra gì của đám người Lăng Vân Phái.
Khiến Trần Không động chân hỏa, không thèm để ý tới hình tượng một cao thủ vương cảnh như vậy.
“Hừ, ngươi đã muốn chết như vậy thì để bổn tọa tiễn ngươi tới tây thiên”
Đỗ Phi Dương vô cùng tức giận, Lăng Vân Phái tồn tại hàng mấy ngàn năm nay còn chưa có ai dám có thái độ đối như Trần Không, khiến ông ta nôi lên sát ý vô tận ra tay đánh tới Trần KHông.
Đô Phi Dương không hề bảo lưu thực lực, vừa ra tay ông ta liền động sát chiêu, một trảo đánh mạnh về hướng Trần Không.
“U Minh Quỷ Trảo”
Cánh tay của Đô Phi Dương dơ lên thành trảo, linh khí trung quanh người ông ta hội tụ lại lòng bàn tay rồi đánh ra.
Thấy trưởng lão của Lăng Vân Phái đánh tới, Trần Không nào giám khinh thị, liền dâng tay lên, thu lấy thanh huyền binh trên người Văn Thiên Kiều lại dồn lực chém ra một kiếm.
“Kiếm Bạt Tinh Vũ”
Một kiếm một trảo đụng vào nhau gây ra chấn động kịch liệt, chân khí của Vương cảnh tỏa ra như khiến trời long đất nở.
Hai bên đều bị đẩy lùi trên không tới mấy chục mét.
“U Minh Quỷ Trảo không hổ là một trong những công pháp đứng đầu của Lăng Vân Phái, uy lực đúng là rất lớn.
Nhưng mà Đỗ Phi Dương, ngươi hiện tại mới chỉ là Vương cảnh tiều thừa còn kém ta một tiểu cảnh giới.
Ngươi vẫn không phải đối thủ ta.”
Trên không trung hai vị võ vương cảnh đại chiến vô cùng lớn, mà bên dưới mặt đất thế lực của Trần Gia lại lần lữa đại chiến với hai gia tộc Văn Gia và Bạch Gia.
Ban đầu Trần Gia còn tưởng khi Trần Không xuất hiện thì cục diện đã thay đổi, vậy mà hai tên trưởng lão của Lăng Vân Phái từ đâu xuất hiện, một tên trực tiếp cầm chân Trần Không, còn một tên còn lại liên thủ với Bạch Tử Long đánh cho Trần Vô Cực, Trần Thừa Thiên không có sức phản kháng.
Trần Thừa Thiên và Trần Vô Cực trước đó nhân lúc Trần Không xuất hiện tranh thủ uống vai viên đan dược trị thương, khôi phục được một chút.
Nay hai người họ lại bị chia ra cật lực đối phó với Văn Thiên Kiều và Kim trưởng lão của Lăng Vân Phái.
Hai vị bán bộ vương cảnh và hai mươi vị võ linh cảnh của Văn Gia và Bạch Gia liên thủ khiến cho người của Trần Gia chống đỡ hết sức khó khăn.
Ầm một tiếng, Trần Thừa Thiên bị Văn Thiên Kiều một kiếm đánh lui trọng thương hộc máu, còn bên cạnh đó Trần Vô Cực bị Kim trưởng lão cũng bị quần tả tơi.
Trần Phong đứng ở bên trong Trần Gia chứng kiến cha mình bị thương như vậy hết sức lo lắng.
Mấy lần hắn không nhịn được định xuông ra ngoài, nhưng mà đệ đệ Trần Lôi và mẫu thân hắn nhất quyết ngăn cản, tuy thực lực của Trần Phong đạt tới võ sư cảnh, ở Vọng Long Thành thì cũng được xem như một tiểu cao thủ.
Nhưng cục diện trước mặt của Trần Gia hết sức căng thẳng, những người giao đấu bên ngoài đó kẻ có thực lực thấp nhất cũng là Võ sư tam trọng trở nên.
Trần Phong tuy có thực lực vượt cấp đánh bại đối thủ nhưng ra ngoài đó vẫn rất nguy hiểm mà không giúp được gì nhiều.
Bên trên không trung cuộc chiến của Trần Không và Đỗ Phi Dương còn rất kịch liệt, hai bên đã giao thủ vơi nhau tới mấy chục lần mà vẫn khó phân thắng bại.
Tuy Trần Không có tu vi cao hơn một chút so với Đỗ Phi Dương nhưng thân phận của Đỗ Phi Dương đặc thù, bản thân ông ta là một trong những hạch tâm trưởng lão của Lăng Vân Phái, thân mang một trong những công pháp cao cường nhất của Lăng Vân Phái.
Từ đó làm sự chênh lệch của hai bên khó mà phân biệt.
Thân hình Trần Không trên không trung bị Đỗ Phi Dương đẩy lùi vài chục mét, miệng ông ta cũng không nhịn được mà tràn ra một tia máu, hiển nhiên đã bị thương.
Con Đỗ Phi Dương cũng không dễ chịu, cánh tay ông ta bị kiếm khí của Trần Không đánh run lên từng đợt.
Sự đau nhức từ cánh tay chuyền tới, khiến Đỗ Phi Dương đau đớn tới sắc mặt vặn vèo, đến mức ông ta không chịu được nữa mà phun ra một ngụm máu.
“Không ngờ chỉ là một Vọng Long Thành nhỏ nhoi này lại sinh ra được một cao thủ như vậy.
Trần Gia ngươi đúng là khiến ta nhìn bằng con mắt khác, có điều kết cục vẫn như vậy thôi, các ngươi chỉ coi như những con kiến cường đại một chút thôi.
Chỉ cần Lăng Vân Phái dùng sức một chút liền khiến gia tộc các ngươi điệt vong”
“Điều các ngươi không ngờ còn rất nhiều, các ngươi dữ vị trí bá chủ Xích Long Vương Chiều đã lâu như vậy, chỉ quen thói nhìn người khắc bằng nửa con mắt, đâu có biết thiên hạ này người tài như mây.
Núi cao còn có núi cao hơn, trời đất này rộng lớn như vậy ai biết được có bao nhiều kẻ mạnh hơn Lăng Vân Phái các ngươi.
Nếu tính ra các ngươi tỏng mắt những cường giả đó không phải cũng chỉ là một con kiến cường đại thôi hay sao?”
“Ngươi muốn chết”
Đỗ Phi Dương bị nói như vậy thì vô cùng tức giận, hắn thân là trưởng lão hạch tâm của Lăng Vân Phái, thân phận rất cao, đi tới đâu đều được mọi người kĩnh ngưỡng.
Đã bao giờ bị coi thường như vậy, hắn điên cuồng tức giận tấn công Trần Không, hai bên lại lâm vào giằng co, khó phân thắng bại.
Có điều bên dưới đất đám người của Trần Gia bị ép tới thở không nổi, có không ít trưởng lão của Trần Gia đã bị trọng thương, có vẻ như đám người Trần Thừa Thiên và Trần Vô Cực khó mà chống đỡ được lâu hơn.
Trần Phong thấy tình cảnh Trần Gia càng ngày càng nguy hiểm, đã tới mức sinh tử Trần Gia, Trần Phong không hiểu tại sao hai vị lão tổ vẫn chưa lộ diện.
Không thể làm gì khác Trần Phong đành bỏ qua quy tắc mà hai vị lão tổ đặt ra, tự ý vào cấm địa của gia tộc tìm hai vị lão tổ.
“Ca huynh đi đâu vậy”
“Phong nhi con định đi đâu, con nhất định không được mạo hiểm”
Trần Phong bỗng dưng rời đi một cách khó hiểu, mẫu thân hắn và đệ đệ Trần Lôi có chút lo lắng đi theo, nhưng Trần Phong thôi động tu vi thoắt cái đã mất hình.
Còn mẫu thân hắn thấy hắn đi về hướng nội phủ cũng không có quá lo lắng mà ở lại trấn thủ cửa lớn của Trần Gia, ngăn cản những kẻ nào vượt qua ải của các trưởng lão Trần Gia mà tới có ý đồ xấu.
.