Luyện Vũ Tu Thần


Cả Trần Không và Đỗ Phi Dương đều dùng ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn vị cường giả thần bí không biết từ đâu xuất hiện kia.
Cà hai người đều có thể nhìn ra người vừa xuất hiện đó có khí tức cường đại tới cỡ nào, với khí tràng đó người thần bí mặc áo bào đen đó có tu vi ít nhất cũng là Vương Cấp chung kỳ trở nên.

“Không biết các hạ là ai, tới đây không biết có mục đích gì”

Trần Không nói với giọng điều cực kỳ cẩn thận, ông ta cảm nhận được một sự áp lực vô hình từ người thần bí này mang tới liền mở miệng muốn thăm dò.
Nếu người đó chỉ thuận tiện đi ngang qua thì không nói, nêu như vị cao thủ đó mà là tri viện của Lăng Vân Phái thì sợ rằng kết cục hôm nay của Trần Gia thật sự rất nguy hiểm.

Như đã nhận ra được suy nghĩ của Trần Không, người áo đen đó chỉ cười khẽ rồi nói với một chất giọng hư vô, khó phân biệt nam nữ hay già trẻ.

“Ngươi không cần khẩn trương như vậy, bổn Vương không phải là trưởng lão của Lăng Vân Phái, cũng không có ý định hướng gia tộc các ngươi mà tới”

Nghe được lời nói khẳng định đó Trần Không như chút được nỗi lo trong lòng mà khẽ thờ phào một hơi nhưng ông ta vẫn dữ vẻ cảnh giác hưỡng vị cường giả đó nói.

“Không rõ các hạ là cao nhân phương nào, tới Vọng Long Thành ta, thứ cho không kịp nghênh tiếp tận tình chủ khách”

Thấy đối phương không có ý tới để làm khó gia tộc, Trần Không cũng coi như có chút an tâm, vì vậy hướng người đó nói mấy câu xã giao.
Có điều với thái độ kỳ lạ đó không khỏi khiến cho vị trưởng lão Lăng Vân Phái kia có chút lo lắng.

“Ta không quản các hạ là ai, chỉ có điều thứ cho lão phu nói thẳng.
Lão phu khuyên các hạ không nên nhúng tay vào việc của chúng ta thì hơn.
Đây là địa bàn quản lý của Lăng Vân Phái cho dù là người của Đông Đô tới đây cũng cần tuân thủy quy tắc của chúng ta”

Đỗ Phi Dương tuy có một chút kiêng dè đối với vị cao thủ thần bí kia, như dù sao ông ta cũng là hạch tâm trưởng lão của Lăng Vân Phái, có mấy cao thủ trong Xích Long Vương Chiều mà chưa gặp qua vì vậy ông ta không ngần ngại phát ra cảnh cáo với người áo đen trước mặt.

Nhưng có điều vị cao thủ mặc áo đen thần bí đối với những lời uy hiếp của Đỗ Phi Dương dường như không có để tâm, người đó chợt lên tiếng với giọng nói có chút lạng băng.

“Ngươi tưởng đem Lăng Vân Phái ra là có thể dọa được bổn tạo sao? Tuy Lăng Vân Phái là thế lực siêu cấp của Xích Long Vương Chiều, nhưng cũng không phải là một nhà độc tài.
Các ngươi không phải muốn nói thế nào thì nói, muốn làm thế nào thì làm.”

“Ta nói lại cho các ngươi biết, chuyện hôm nay ở Vọng Long Thành này ta quyết định muốn quản rồi.
Các ngươi còn có thể làm gì được ta?”

Lời nói của vị cường giả thần bí kia hết sức lạng lùng và quả quyết, cùng với sự bá khí trong đó, khiến cho Đỗ Phi Dương tức tới sì khói.
Ông ta nhìn người áo đen tới chừng cả hai mắt âm trầm nói.

“Các hạ làm như vậy có từng nghĩ tới hậu quả của việc đắc tội với Lăng Vân Phái ta chăng.
Uy nghiêm của phái ta cũng không phải ai cũng có thể động tới”

Đối với lời nói đầy tính uy hiếp đó, vị cường giả thần bí kia chỉ khinh thường cười một tiếng rồi.

“Ha ha, đúng là chuyện cười, Uy nghiêm của Lăng Vân Phái các ngươi thì có liên quan gì tới bổn tọa.
Các ngươi có bản lĩnh thì có thể tới Đông Đô tìm bổn tọa, đến lúc đó hãng hay”

“Ngươi...”

Đỗ trưởng lão tức giận tới mặt mũi đỏ bừng, ông ta vốn quen thói cao cao tại thượng đi tới đâu cũng được mọi người tôn kính, nào ngờ hôm nay tới Vọng Long Thành lại liên tiếp bị sỉ nhục như vậy.
Cho lên ông ta giận tới nỗi không nói được câu nào, mà nhìn chằm chằm vị áo đen kia một hồi lâu nói.

“Không biết các hạ có dám để lại danh tính, ngày sau Lăng Vân Phái ta ắt có lễ”

Biết bản thân không phải là đối thủ của người thần bí đó, Đỗ Phi Dương đương nhiên sẽ không chịu đâm đầu vào chịu chết.
Có điều ông ta đúng là một lão hồ ly, tuy không làm gì được đối phương, nhưng ông ta rất muốn bết danh tính của người đó để về bẩm báo, ngày sau sẽ tìm cơ hội đòi lại công đạo.

Nhưng vị cường giả kia cũng đâu phải là kẻ không có đầu óc, người đó tuy có bản lĩnh không thấp nhưng tự biết bản thân không phải đối thủ của Lăng Vân Phái vì vậy người đó cười lạnh một tiếng rồi ngạo mạn nói.

“Hừ, ngươi là cái thá gì mà cũng muốn biết danh tính của bổn tọa.
Không phải các ngươi có bản lĩnh nắm sao, vậy sao không tự đi mà điều tra, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, bổn tọa là người tới từ kinh thành.
Các ngươi nếu có bản lĩnh tìm được danh tính của bổn tọa thì các ngươi cứ tới, bổn tọa sẽ tận tình tiếp đãi”

Người thần bí đó không hổ danh là cao thủ Vương Cấp, không chỉ bản lĩnh lớn mà cũng nhanh nhạy không kém, rõ ràng bản thân người đó không tiện tiết lộ bản thân lên đã hóa trang mà còn có thể nói với giọng điều cường thế như vậy khiến cho Đỗ trưởng lão lần lữa mang vẻ mặt xám xịt rời đi.

Trần Không thấy đám người của Lăng Vân Phái và hai đại gia tộc rời đi thì cũng có thể buông lỏng tinh thần bản thân, ông ta không quên hướng vị cao thủ thần bí khẽ chắp tay nói.

“Đa tạ các hạ đã trượng nghĩa ra tay, đại ơn này Trần Gia luôn mãi ghi nhớ.
Không biết các hạ có muốn vào uống một chén trà, để ta tận tình hậu tạ”

Vị cao thủ thần bí kia đối với mấy lời khách sáo đó có vẻ rất tùy ý, y khẽ phất tay rồi nói.

“Việc này ta chỉ tiện tay mà thôi, cũng không cần các ngươi hồi báo cái gì.
Dù sao ta nhìn người của Lăng Vân Phái luôn tỏ vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì thì cũng vô cùng khó chịu.
Có điều ta e bọn họ không dễ dàng bỏ qua các ngươi như vậy đâu, ta cũng chỉ có thể giúp các ngươi tới đây thôi.”

Nói rồi người đó phất tay một cái thân hình theo gió bay về hướng xa xa ngoài Vọng Long Thành.
Khi hai vị Vương Cấp cao thủ đều rời đi thì Trần Gia mới có thể tạm thời an tâm, kiếp lạn hôm nay của Trần Gia cũng coi như tạm lắng xuống, sóng gió mới chỉ vượt qua bước đầu.
Nhưng cũng đã là điều rất may mắn đối với họ rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui