“Phương Gia chủ, đệ tử của Phương Gia đúng là nhân tài đông đúc.
Phương Gia không hổ là Vũ Phương Thành đệ nhất gia tộc, đúng là những thế lực khác khó mà sánh được.”
Sau khi tới vị trí ngồi của khách mới, Trần Phong cũng khách sáo nói với Phương Minh Viễn mấy câu xã giao.
Mà Phương Minh Viễn sau khi trông thấy Trần Phong tới thì vui vẻ đi tới hòa nhã nói.
“Để Trần công tử chê cười rồi, những tinh anh của Phương Gia ta so với công tử quả thật kém quá xa, không đáng nhắc tới.”
“Tại hạ nào có tài gì, chỉ là gia chủ nói quá”
Trần Phong đương nhiên sẽ không tự phụ, hắn và Phương Gia chủ khách sáo nói qua nói lại vài câu rồi cũng chở về chỗ của mình.
Còn Phương Minh Viễn cũng đi tiếp đón mấy vị đại nhân vật khác, trong lòng ông ta cũng không biết Trần Phong lợi hại tới đâu, chỉ là qua lời Phương Minh Nguyệt và mấy người thị vệ của Phương Gia.
Ông ta chỉ mơ hồ đoán được thực lực tu vi của Trần Phong có thể là võ sư nhất trọng thì đã là rất lợi hại rồi.
Còn việc hắn có thể chém giết võ sư tứ trọng cao thủ, Phương Minh Viễn còn có vài điều không tin, ông ta chỉ cho rằng Trần Phong lợi dụng bảo vật hay thủ đoạn náo đó, chứ không cho rằng Trần Phong lợi hại như lời đồn.
Với bề ngoài của Trần Phong còn trẻ như vậy, rất khiến người khác cho rằng hắn có tu vi võ sư đã rất là kinh khủng rồi, với thiên phú như vậy nhất định phải là đệ tử của các đại thế lực mới có thể bồi dưỡng được ra.
Từ đó khiến Phương Minh Viễn không thể không kiêng kỵ xuất thân của Trần Phong, chứ không phải là thực lực của hặn.
Với biểu hiện bề ngoài của Trần Phong mà nói, khiến người khác khó mà tin được với độ tuổi của Trần Phong hiện tại lại có thể đánh chết võ sư tứ trọng.
Vậy mấy người khỏ tu cả nửa đời mới đạt được tu vi đó không phải sống quá lãng phí rồi hay sao? Còn mấy vị khách mời trong buổi luận võ của Phương Gia, khi nhìn thấy Trần Phong còn trẻ như vậy lại ngồi tại vị trí khách quý ngang hàng với đám người đó.
Khiến cho họ có đôi chút khó chịu và không hiểu ra sao.
“Phương huynh không biết vị tiểu huynh đệ kia là công tử của đại thế lực nào vậy? Đúng là một phương anh kiệt hiếm có”
Có một tên gia chủ của một gia tộc Vũ Phương Thành có quan hệ khá tốt với Phương Minh Viễn, liền tiến tới gần dò hỏi.
Còn mấy vị cự đầu của thế lực Vũ Phương Thành cũng nhao nhao hướng ánh mắt tò mò về Phương Minh Viễn, chờ đợi câu trả lời của ông ta.
Phương Minh Viễn có chút ngượng ngùng không biết phải làm sao, tại vì ngay cả ông ta cũng không biết thân phận thật sự của hắn.
Trần Phong chỉ nói hắn đến từ một gia tộc bình thường, nhưng Phương Minh Viễn biết với thiên phú của Trần Phong và thực lực hắn bày ra như vậy, nhất định xuất thân của hắn cũng không thể nào tầm thường được.
“Các vị, vị Trần công tử đây là khách quý của Phương Gia ta, có đại ân không tiện nói.
Vì vậy mong các vị thứ lỗi, ta chỉ có thể tiết lộ một điều là vị Trần công tử này tuyệt đối là xuất thân trong một thế lực lớn.”
“Phương Gia chủ đã không tiện nói thì tại hạ cũng không thể ép, tại hại chỉ là muốn kết giao một chút với vị huynh đệ đó mà thôi”
Tên gia chủ kia cũng biết chuyện này không thể miễn cưỡng được vì vậy ông ta nở một nụ người hòa ái rồi cùng một đám cự đầu của các thế lực khác trò chuyện.
Mà bên dưới võ đài có một ông lão râu tóc bạc trắng đi ra tới giữa sân, cao giọng nói.
“Tại hạ là Phương Hùng, là trưởng lão của Phương Gia, hôm nay ta dưới sự chỉ thị của gia chủ và các vị trưởng lão của gia tộc làm người điều hành buổi luận võ ngày hôm nay.
Trước tin tại hạ xin được cảm ơn các vị khách quý các lơi tới đây tham dự buổi luận võ ngày hôm nay...”
Sau khi vị trưởng lão Phương Hùng đó đọc diễn văn một hồi rồi cũng tới phần quan trọng nhất ngày hôm nay, đó là phần các đệ tử Phương Gia tỷ võ với nhau.
Trần Phong ngồi trên vị trí của khách mời quan sát được đám đệ tử của Phương Gia này cũng không quá tệ, trong đó không ít người dưới hai mươi tuổi, tu vi đạt tới võ sĩ cảnh giới.
So với Trần Gia tuy còn kém một chút, nhưng với địa vị của Phương Gia ở Vũ Phương Thành thì đám đệ tử của họ cũng đã được xem là cao cấp nhất rồi.
Lúc này Trần Phong mới nhìn lại trên võ đài, có hai vị thiếu niên đang giao thủ với nhau, một người là võ sĩ nhất trọng và võ sĩ nhị trọng, họ đều là đệ tử dòng chính của Phương Gia.
Hai bên so đấu với nhau hết sức kịch liệt, các vị khách mời và khán giả trên các khán đài không ngừng cổ vũ động viên.
Nhưng đối với Trần Phong, một kẻ có một thời gian dài trải qua chém giết sinh tử thì cuộc đầu của hai người họ có quá nhiều sơ hở, họ chỉ đơn thuần như biểu diễn chứ không phải đang giao đấu thực sự.
Các chiêu thức tuy hoa lệ, đẹp mắt nhưng lại không có lực, có nhiều chi tiết dư thừa, dập khuôn theo mẫu, không có sự biến hóa linh hoạt.
Nếu là Trần Phong cùng họ giao đấu với trạng thái cùng cảnh giới, hắn tự tin có thể trong thời gian ngắn đem hai người họ giết mà không có sức phản kháng.
Có điều những thứ đó chỉ là Trần Phong chỉ quan sát và thầm đánh gia chứ không tiện nói ra.
Suốt buổi luận võ đối với Trần Phong tuy có chút nhàm chán, nhưng hắn cũng vẫn chăm chú quan sát, thỉnh thoảng có nói chuyện với Phương Minh Nguyệt vài câu.
Có điều trong buổi luận võ khiến Trần Phong cảm thấy hứng thú đó là sự thể hiện của Phương Minh Nguyệt, cô nàng tiểu thư này bằng tuổi Trần Phong nhưng lại có tu vi võ sĩ đỉnh phong đúng là xứng danh thiên tài đệ nhất Phương Gia.
Ngoài ra người mà khiến Trần Phong chú ý tới nữa đó là Phương Minh Thần, tên này mới hai mươi tuổi đã đạt tới võ sư nhất trọng.
Đứng trong đám đệ tử trẻ tuổi của Phương Gia hoàn toàn không có đối thủ, tuy vậy hắn chỉ là có tuổi lớn hơn đại đa số đệ tử Phương Gia mà thôi, chứ xét về mặt thiên phú tu luyện hắn còn kém Phương Minh Nguyệt một mảng lớn.
Mà vừa rồi là cuộc so tài của hắn và Phương Minh Nguyệt.
Một kẻ được coi là trong đám đệ tử Phương Gia có tu vi, thực lực cao nhất, một người lại là mệnh danh có thiên phú tốt nhất gia tộc.
Hai bên so đấu với nhau rất kịch liệt, Phương Minh Thần đúng là đại ca của thế hệ trẻ Phương Gia, với thực lực võ sư nhất trọng của hắn khiến cho Phương Minh Nguyệt thối lui liên tục.
Mà Phương Minh Nguyệt tuy có thiên phú rất tốt, nhưng không thể thay đổi được là tuổi của nàng ít hơn Phương Minh Thần tới hai tuổi, vì vầy khi hai người so tài, nàng đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều.
Cuối cùng Phương Minh Nguyệt cũng chỉ có tu vi võ sĩ cảnh đỉnh phong, còn kém Phương Minh Thần một khoảng lớn vì vậy đã bị đánh bại.
Dù sao không phải ai cũng có thực lực nghịch thiên như Trần Phong có thể vượt cấp chiến đâu.
Mà sau khi Phương Min Thần chiến thắng Minh Nguyệt thì vô cùng cao hứng đắc ý, hắn đứng giữa võ đài nhận sự tung hô, cổ vũ của đám đệ tử trẻ của Phương Gia.
Sau một hồi, Phương Minh Thần dùng đan dược khôi phục chân khí, hắn khẽ đi tới mép võ đài hướng về Trần Phong chĩa thẳng mũi thương quát lớn.
“Trần Phong có giám chiến một chận”