Sau khi Trần Phong dùng một chiêu liền đánh bại Phương Minh Thần, khiến hắn khá thất vọng, ban đầu khi đối chiến với Phương Minh Thần, Trần Phong còn kỳ vọng sẽ có một chận chiến rất đáng giá.
Dù sao Phương Minh Thần cũng được coi là kẻ có thực lực mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Phương Gia mà Vũ Phương Thành.
Nhưng sự thật lại khiến cho Trần Phong cảm thấy có chút thất vọng, nếu nhìn về thực lực thì tên Phương Minh Thần đó vừa vào võ sư không lâu, còn chưa có phát huy hết được thực lực, lại chưa kể tới tên có có kỹ xảo chiến đấu quá tệ, căn bản hắn không thuộc cùng đằng cấp thực lực với Trần Phong.
Sau khi hắn chở về phòng của mình, Trần Phong đứng cạnh cửa sổ nhìn ra mấy tòa núi non sơn thủy nhân tạo phía trước không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng bỗng từ ngoài cửa có tiếng người đi tới rồi một giọng nói dịu dàng vang lên.
“Trần huynh, không biết có thể nói chuyện một chút được không”
Trần Phong nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là Phương Minh Nguyệt, hắn liền trả lời.
“Là Minh Nguyệt tiểu thư, không biết có chuyện gì khiến nàng tới tận đây vây”
Vừa trả lời, Trần Phong vừa đi đến bên cửa phòng, mở cửa, bên ngoài không biết Phương Minh Nguyệt đã đứng đó từ bao giờ.
Trần Phong thấy được một dáng người xinh đẹp thướt tha đọng lòng đang đứng trước mặt, lại cảm thấy cả người như lóng bừng lên.
Mà hắn cảm thấy sự thay đổi thất thường đó của bản thân liền cảm thấy sấu hổ, khẽ ho nhẹ một cái rồi nói.
“Minh Nguyệt tiểu thư, có chuyền gì tì xin mời vào trong rồi nói.
Nhân tiện ta cũng có chuyện muốn nói với Minh Nguyệt tiểu thư”
Trần Phong khẽ đưa tay làm ra động tác mới vào phòng, còn Phương Minh Nguyệt đối với hành động nhiệt tình của Trần Phong cũng khẽ xấu hổ đỏ mặt, dù sao nàng cũng là phận nữ nhi lại đi tới phòng của một người con trai chủ đọng gọi cửa cũng có chút không được tự nhiên.
Nhưng chỉ trong giây lát, Phương Minh Nguyệt liền lấy lại được bình tĩnh, nàng và Trần Phong đều là võ giả, đâu cần quan tâm tới mấy cái tiểu tiết như vậy.
Khi Phương Minh Nguyệt vào phòng của Trần Phong liền cùng hắn đi tới ngồi xuống chiếc bàn gỗ trong phòng.
“Trần huynh, chuyện hôm nay biểu ca ta Phương Minh Thần có vài điểm không đúng, ta tới thay mặt huynh ấy tới đây xin tạ lỗi với Trần Huynh, mong Trần Huynh không chấp nhặt tới hành vi đó của biểu ca ta”
Trần Phong không ngờ được rằng Phương Minh Nguyệt lại có thể vì hàng đọng ngu dại của Phương Minh Thần lại có thể hạ thấp thân phận tới để thay hắn xin lỗi Trần Phong.
“Minh Nguyệt cô nương nói gì lạ vậy, ta và Phương Minh Thần huynh chỉ là luận bàn một chút, đâu cso lỗi lầm gì.
E là Minh Nguyệt cô nương đã nghĩ nhiều rồi”
Đến đây Phương Minh Nguyệt mới thở ra một hơi dài, như chút được gánh nặng trong lòng, nàng còn cho rằng Trần Phong còn có bất mãn với hàng động của Phương Minh Thần vừa rồi.
Nhưng nàng nghe được Trần Phong nói như vậy chứng tỏ hắn cũng không để bụng chuyền vừa rồi.
“Đa tạ Trần huynh đã rộng lượng như vậy, ta thay biểu huynh cảm ơn Trần công tử.”
“Minh Nguyệt cô nương không cần phải khách sáo như vậy, mà phải rổi, tiện đây ta cũng có chuyện muốn nói với Minh Nguyệt cô nương”
“Không biết Trần huynh có điều gì muốn nói, Minh Nguyệt luôn sẵn sàng lắng nghe”
“Ha ha cũng không có gỉ, chỉ là tại hạ cũng đã làm khách ở đây được một thời gian rồi.
Vì vậy ngày mai ta muốn lên đường làm chuyện của mình.
Hiện tại muốn hương Minh Nguyệt tiểu thư nói lời chào trước”
Phương Minh Nguyệt nghe được Trần Phong nói muốn rời đi thì trong lòng có chút xoắn xuýt, không biểu đạt thành lời vội nói.
“Không biết Trần huynh ở Phương phủ có điểm nào không thoải mái, khiến Trần huynh không hài lòng? Hay là chuyện vừa rồi phát sinh khiến công tử không được thoải mái, như vậy đi ta sẽ đích thân gọi biểu huynh của ta tới hướng Trần huynh xin lỗi”
Trần Phong đương nhiên nhận ra được sự bối rối của Phương Minh Nguyệt, vì vậy hắn khẽ mỉm cười rồi chấn an nàng.
“Minh Nguyệt tiểu thư đã nghĩ nhiều rồi, không phải tại hạ có điểm nào bất mãn với Phương Phủ, chỉ là tại hạ có việc qua trọng trong lòng không thể không rời đi”
Tuy Trần Phong đã giải thích như vậy nhưng Phương Minh Nguyệt vẫn cảm thấy có chút hoài nghi vì vậy nàng ta cố gặng hỏi thêm.
“Không biết chuyện Trần Huynh nhắc tới là chuyện gì, có thể nói ra cho ta biết, không biết chừng tiểu nữ còn có thể giúp đỡ”
Trần Phong cũng trần chở một hồi, việc hắn nhắc tới đương nhiên là việc Xích Long Học viện chiêu sinh tại một tháng sau tạ đông kinh.
Mà chuyền này cũng không phải là chuyện gì bí mật, mà ngược lại đây lại là chuyện được rất nhiều người quan tâm.
Vì vậy hắn mới bình tĩnh nói lại với Phương Minh Nguyệt việc bản thân đang trên đường tới Đông Kinh.
Phương Minh Nguyệt nghe Trần Phong nhắc tới việc đi tới Đông Kinh tha gia tuyển sinh của Xích Long Học viện thì có biểu hiện vô cùng kích động, nàng liền có chút mất kiểm soát mà cầm lấy tay Trần Phong hỏi lại.
“Trần huynh, huynh đúng thật cũng đi tới Đông Đô tham gia chiêu sinh sao? Thật đúng là chùng hợp, tiểu nữ mấy ngày nữa cũng muốn tới Đông đô tham gia khảo hạch”
“Ta lên nghĩ tới việc này sớm hớn mới đúng, Trần huynh có thiên phú cao như vậy, tất nhiên cũng có thể có được tư cách khảo hạch vào Xích Long Học Viện rồi.
Như vậy lúc đó chúng ta có thể cùng nhau tới Đông Đô rồi”
Tới lúc này Phương Minh Nguyệt mới nhận ra được sự kích động của bản thân, nàng vội rụt tay lại, hai tay có chút bối rối không biết để đâu đánh đem chúng dấu sau lưng rồi đỏ bừng mặt nói.
“Trần công tử, ta, ta về chuẩn bì hành trang cùng huynh ngày mai lên đường tới Đông Kinh”
Rồi Phương Minh Nguyệt liền nao ra khỏi phòng Trần Phong, không kịp nới lời chảo, mà Trần Phong lúc này mới cảm nhận được sự khác lạ của Phương Minh Nguyệt vì vậy chỉ đánh cười một cái rồi đi ra đóng cửa rồi chở lại trên giường khoanh chân tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, ngay khi Trần Phong thức dậy, hắn ta liền tới chỗ Phương Minh Viễn chào một tiếng rồi cùng Phương Minh Nguyệt ra cửa lớn của Phương Gia.
Đi theo tiễn hai người bọn họ còn có gia chủ của Phương Gia, cùng vài vị tộc nhân khác.
“Phụ thân, lần này nữ nhi tới Đông đô tham gia khảo hạch nhất định sẽ đành được cơ hội vào Xích Long học viện, giúp cho Phương Gia chúng ta nở mày, nở mặt”
“Được, ta tin tưởng con gái của Phương Minh Viễn ta nhất định có thể đạt được thứ hạng tốt trong khảo hạch”
Sau khi Phương Minh Viễn đối với Phương Minh Nguyệt dặn dò mấy câu rồi sau đó ông ta đi tới gần Trần Phong cao hứng nói.
“Chuyến đi lần này tới Đông Kinh còn làm phiền Trần công tử chiếu có Minh Nguyệt nhà ta”
Rồi ông ta và Trần Phong khách sáo nới vài lời sau đó tiễn hai người tới hai chiếc xe ngựa ngoài cửa lớn Phương Gia.
Cứ như vậy Trần Phong và Phương Minh Nguyệt liền ngồi xe ngựa của Phương Minh Viễn chuẩn bị, từ từ đi ra khỏi Vũ Phương Thành, hướng phía đông mà đi tới.