Trần Phong và Phương Minh Nguyệt, Phương Khang, ba người đi theo một thuyền phu dẫn họ tới ba gian phòng nhỏ cạnh nhau.
Sau khi về phòng của mình, Trần Phong không lãng phí thời gian liền chìm đắm vào trong tu luyện, hắn đem đan kinh mà bản thân đạt được từ truyền thừa thần bí kia tiêu hóa, tham ngộ cẩn thận.
Kể từ khi Trần Phong đạt được những tri thức trong truyền thừa của vị tiền bối thần bí kia khiến cho việc tu hành của hắn thuần lợi hơn rất nhiều, cũng trính vì truyền thừa đó mà hiện tại Trần Phong đã là đan sư cấp hai hạ phẩm, có thể luyện chế ra được đan dược cấp hai hạ phẩm rồi.
Tuy cảnh giới linh hồn và tay nghề luyện đan của hắn còn chưa vững chắc nhưng cũng có thể dễ dàng luyện ra một lò đan dược cấp hai trị thương.
Cả đêm đó Trần Phong chìm đắm và trong thế giới của thảo dược và đan đạo, cho tới khi bên ngoài khoang thuyền chuyền tới tiếng gõ cửa, Trần Phong mới từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại.
“Trần huynh, không biết có thể ra ngoài đi dạo một chút được không”
Trần Phong nhận ra giọng nói đó là của Phương Minh Nguyệt vì vậy hắn nhanh tróng đứng dậy ra mở cửa, sau khi cánh cửa mở ra, Trần Phong đối diện với mỹ nhân liền mở giọng hỏi ôn tồn.
“Minh Nguyệt, đã khuya như vậy mà vẫn chưa đi nghỉ hay sao?”
“Đã làm phiền Trần huynh rồi, chỉ là ta không thể nào tĩnh tâm được vì vậy muốn đi ra ngoài hít thở một chút.
Khi đi qua phòng Trần huynh, thấy đèn còn sáng vì vậy mới thất lễ như vậy”
Bồi bạn cùng mỹ nhân như Phương Minh Nguyệt, khiến biết bao nam nhi tranh nhau đến vỡ đầu mà Trần Phong cũng đâu phải thánh nhân, trong lòng hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn vì vậy mỉm cười đáp.
“Minh Nguyệt nói đùa, cũng là chùng hợp ta vừa hoàn tất việc tu luyện vì vậy ra ngoài một chút cũng không ngại.”
Rồi hai người đi song song trên hành lang con thuyền lớn, ra đến bên ngoài, Trần Phong và Phương Minh Nguyệt như cùng ăn ý mà đi lại gần tới lan can, cảm nhận từng cơn gió mát thổi vào từ sông lớn.
Cùng với ánh trằn sao sáng trên cao, phản chiếu xuống mặt nước, tạo ra một khung cảnh đẹp như mộng ảo.
“Trần huynh, nhìn xem, khung cảnh đêm nay thật đẹp đây là lần đâu ta được ngắm trăng trên thuyền ở giữa sông lớn như vậy.
Đúng là cảm giác rất tốt”
Mà Trần Phong đứng bên cạnh Phương Minh Nguyệt, nhìn mỹ nhân trước mặt mà khiến lòng hắn không khỏi xao xuyến, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng hồng như mỡ đông của nàng được ánh trăng và mặt nước chiếu vào.
Khiến nàng như vị tuyệt thế tiên nữ giáng trần xuất hiện trong không gian lấp lánh hư ảo, không nhiễm khói bụi nhân gian, nhất là cơ thể quyến rũ của nàng được khoác trên người bộ đồ ngủ hồng phấn trông thanh lệ thoát tục lại làm say lòng người.
Trần Phong như bị vẻ đẹp của nàng làm cho say mê ngơ ngẩn, mùi hương hoa nhài khẽ thoảng bay từ mái tóc óng mượt, thả nhẹ trên đôi vai nhỏ nhắn của Phương Minh Nguyệt, khiến cho Trần Phong say mê trong đó.
Đến khi ánh mắt của hắn dừng lại trước ngực nàng, nơi để lộ ra một mảng gia thịt trắng hồng, cùng hai ngọc ngọc phong cao vút đầy sức sông, phập phồng nên xuống bên trong lớp áo, khiến cho tinh thần kiên định của Trần Phong cũng bị lung lay như sắp đổ.
Khuôn mặt hắn khẽ đỏ lên, hơi thở có chút rối loạn, đúng lúc đó Phương Minh Nguyệt đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, khiến cho Trần Phong bị dọa cho giật mình vội đánh chống lảng bằng vài tiếng ho.
“Khụ, khụ, ta cũng là lần đầu được ngắm khung cảnh mỹ lệ như vậy đúng là khiến người ta say đắm, cả đời khó quên”
Phương Minh Nguyệt dùng ánh mắt quái dị nhìn Trần Phong, nàng dường như phát hiện ra bản thân mình quá sơ xuất rồi, ra ngoài này vậy mà chỉ khoác trên người bộ đồ ngủ, khiến cho cảnh xuân để lộ ra ngoài.
“Trần huynh ngươi...”
Phương Minh Nguyệt xấu hổ không nói lên lời thì vội quay người đi, tai tay che lại cảnh xuân trước mặt, cúi gặp mặt xuống, không dám nhìn Trần Phong.
Hiện tại khuôn mặt của nàng đã đỏ rực lên vì xấu hổ, nàng hận không thể tìm được cái hố nào mà nhảy xuống cho đỡ xấu hổ, nàng quẫn bách tới mức hai mắt có chút phiếm hồng, mọng nước như muốn khóc.
Thì Trần Phong đứng ở phía sau nàng lên tiếng, rồi Phương Minh Nguyệt cảm nhân được một ai đó khoác lên người một cái áo choàng lớn.
“Khụ, Minh Nguyệt ở đây gió lớn, coi chừng bị cảm lạnh”
Phương Minh Nguyệt cảm nhận được mùi hương nam tư trên người của Trần Phong vương trên chiếc áo, khiến nàng càng thêm đỏ mặt, ngay cả trái tim cũng đạp loạn lên như tiếng trống trong ngực.
Hiển nhiên là hắn ta đã đem chiếc áo ngoài của bản thân để khoác cho Phương Minh Nguyệt, tránh cho việc cả hai người bị khó sử và cảm thấy sấu hổ.
Nhất thời không khí giữa hai người có chút căng thẳng, Trần Phong không biết nên nói gì cho tốt, hắn chỉ sợ mình lỡ lời khiến mỹ nhân phiền lòng, mà Phương Minh Nguyệt cũng vì bản thân nàng cảm thấy vô cùng sấu hổ và khó sử không giám mở miệng nói chuyện.
Khiến cho bầu không khí lãng mạn của hai người rơi vào im lặng.
Đúng lúc đó dường như Trần Phong cảm nhân được gì đó, sắc mặt hắn trở nên cảnh giác nhìn ra phía con sông rộng lớn kia quan sát.
Rồi bất chợt từ dưới nước phóng lên một con quái như cả người đầy gai lao thẳng về phía Phương Minh Nguyệt đang đứng quay mặt đi.
Trần Phong thấy vậy thì tinh thần của hắn có chút hốt hoảng, vội la lên.
“Minh Nguyệt cẩn thận”
Rồi thân hình Trần Phong lao nhanh như tên bắn tới vị trí của Phương Minh Nguyệt, vội ôm nàng vào lòng năn qua một bên tránh được cái miệng đầy răng sắc nhọn của con quái ngư kia.
Mà Phương Minh Nguyệt bị hành động của bất ngờ đó của Trần Phong làm cho sợ hãi hét lên một tiếng.
“A”
Rồi Phương Minh Nguyệt cảm thấy bản thân nàng rơi vào trong lòng của một người nam tử rồi trời đất đảo lộn một vòng, tiếp đó nàng còn nghe được âm thanh chém giết vang lên.
Khi mở mắt ra Phương Minh Nguyệt thấy bản thân đang được Trần Phong ôm vào trong lòng, còn trên tay hắn là thanh kiếm đã nhuốm máu đỏ tươi, còn trên mặt thuyền là thi thể của con quái ngư vừa rồi.
Vừa nhìn, với sự nhanh nhạy của Phương Minh Nguyệt, nàng liền hiểu đã có chuyện gì xảy ra vì vậy nàng liền nhìn Trần Phong với ánh mắt thật sâu sau đó lên tiếng.
“Cảm ơn Trần huynh lại cứu ta một mạng”
Hai người còn chưa kịp nói với nhau thêm câu nào thì trên thuyền liền chuyền tới một tiếng hét lớn thất thanh.
“Thủy quái tập kích thuyền, tất cả mọi người để cao cảnh giác, mau mở ra trận pháp bảo hộ linh thuyền”
Rồi có rất nhiều đầu thủy quái toàn thân mọc gai nhọn từ dưới mặt sông điên cuồng lao lên tấn công vào linh thuyền, rồi một màn sáng lóe lên, bao phủ toàn bộ linh thuyền.
Trận pháp tất nhiên đã được kích hoạt, tuy nhiên vẫn còn một số đầu thủy quái nhanh chân vượt qua được trận pháp phòng hộ lao lên mạn thuyền rồi tấn công con người.