Luyện Vũ Tu Thần


Phương Khang không giám đắc tội mấy vị công tử quyền quý này vị vậy ông ta chỉ biết im lặng, rồi kéo Phương Minh Nguyệt qua một bên đứng nhìn, mà Phương Minh Nguyệt bị Phương Khang kéo qua một bên thì vô cùng khó chịu phản đối.
“Khang Thúc, ta không muốn, ta muốn đi cùng Trần huynh”
“Tiểu thư, Phạm Gia, chúng ta không thể trêu vào”
“Nhưng Trần huynh vì ta...”
“Tiểu thư yên tâm, với bản lĩnh của Trần công tử, chỉ cần không có cao thủ ra tay ắt sẽ không sao”
Mà Trần Phong cũng hiểu ý của Phương Khang, hắn nhìn qua Phương Minh Nguyệt với ánh mắt trấn an nàng rồi nói.
“Chuyện này không liên quan đến Phương tiểu thư, ta cũng muốn biết Phạm Gia có bản lính lớn tới đâu”
Trần Phong dùng ánh mắt trấn định nhìn qua mấy tên tay chân của Phạm Vĩnh Ân, sau khi quan sát một loạt tu vi của đám người đó thì cũng khiến hắn có chút nghiêm túc.

Đơn giản là mấy tên vây quanh Trần Phong, kẻ có tu vi thấp nhất cũng là võ sĩ đỉnh phong, trong đó có một tên lại đạt tới võ sư tam trọng.
“Không hổ là đại thế lực của Đông Kinh, tùy tiện ra một đám người đã có tu vi khó lường như vậy.”
Trần Phong thầm đánh giá trong lòng rồi tay hắn khẽ dơ kiếm lên thủ thế, mà đám tay trân kia càng là cậy thế coi thường,
“Đúng là không biết sống chế, tiểu tử hôm nay mạng của ngươi ta nhất định sẽ lấy”
Rồi hắn cầm đầu tấn công, đánh ra một đao, chém vào đầu Trần Phong, mấy tên đi cùng cũng không hề đứng nhìn, đám cùng lúc dồn lực tấn công tập thể tới Trần Phong.

Trần Phong không lưu tình, liền vận dụng kiếm ý sơ thành mới lĩnh ngộ được vừa rồi phát động một kiếm có uy lực kinh khủng.
Lưu Tinh Loạn Vũ vừa được thi triển ra, quanh người Trần Phong kiếm khí gào thét mãnh liệt, cùng với nhiệt độ khủng khiến trên thân kiếm tỏa ra, khiến cho áp lực mà Trần Phong tạo ra dọa cho mấy tên thủ hạ kia thay đổi sắc mặt.
“Không tốt, một kiếm này rất nguy nhiểm, mọi người toàn lực ra tay đem tên tiểu tử chấn áp”
“Tiểu tử chết đi.

Cuồng Phong quyền”
“Thiên Tàng Cước”
“Trảm Nguyệt Đao”
Liên tiếp mấy đòn công kích cùng lúc đánh tới Trần Phong, hợp kích của một đám người đó sau khi va chạm với kiếm của Trần Phong, hai bên giằng co một hồi rồi công kích của mấy tên thủ hạ của Phạm Vĩnh Ân bị kiếm ý của Trần Phong phá tan tành.

Không nhưng thế kiếm ý của Trần Phong còn thừa thắng tiến lên đem bốn năm tên thủ hạ đó đánh bay đi, khiến trúng không đứng lên được.
Phía bên Phạm Vĩnh Ân trong thấy, khiến cho sắc mặt của hắn trở nên xạm lại, mà ngay cả tên công tử thế gia kia đi cùng Phạm Vĩnh Ân nhìn thấy một màn như vậy cũng tức giận tới nhảy cẵng lên.
“Mấy tên ăn hại các ngươi, ngay cả một tên tiểu tử cũng không xử lý được, tức chết bổn thiếu mà”
“Ta còn tưởng rằng các ngươi lợi hại tới đâu, không ngờ cũng chỉ vậy thôi”
Trần Phong đối diện với ánh mắt vẻ giân dữ, đầy sát khí của đối phương, không thèm để tâm tới, hắn có chút khinh thường mà nhìn đối phương.

Mà lúc này trong ánh mắt của Phạm Vĩnh Ân lập lòe sát ý mãnh liệt, hắn thân là công tử của tứ đại gia tộc ở kinh đô.
Từ bé được hưởng sự kính ngưỡng từ vạn người, đi tới đâu cũng có người khách sáo với hắn, chưa từng có kẻ nào giám trước mặt Phạm Vĩnh Ân ra tay đánh thủ hạ của hắn, nhục mã hắn như vậy.

Bây giờ tron lòng Phạm Vĩnh Ân tràm ngập sự tức giận và sát ý đối với Trần Phong, hắn chỉ muốn một kiếm chém chết Trần Phong.
“Các vị thiếu gia, xin lể mặt lão phu mà dừng tay, hiện tại bên ngoài bảo thuyền đang có vô vàn thủy quái tấn công.

Mà ở đây chúng ta lại tự chém giết lẫn nhau, thật không lên”
Trong lúc tình hình của hai bên đang căng thẳng thì có một giọng nói già nua từ sâu trong khoang thuyền truyền tới, Trần Phong cảm nhận được tuy người đó có vẻ già nua như một ông lão gần đất xa trời nhưng hắn cảm nhận được sự uy hiếp cực kỳ lớn ở trong đó.

Khiến cho người nghe dường như không giám khước từ, Trần Phong đoán người đó hẳn là một cao thủ Võ Linh Cảnh thất trọng trở nên.
Mà mấy khi Phạm Vĩnh Ân nghe được giọng nói đó, sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm trọng và lịch sự hướng về phía sâu trong khoang thuyền nói.
“Thì ra là trưởng lão của Minh Nguyệt Thương hội, tại hạ đã đắc tội rồi.

Trúng ta chở về thôi”
Sau đó Phạm Vĩnh Ân nhìn Trần Phong với ánh mắt đầy oán độc rồi không đả động gì tới hắn mà phất tay áo bỏ về phòng, còn tên thiếu giá đi cùng hắn không có chịu im miệng, hắn tức giận nhìn Trần Phong cảnh cáo.
“Tiểu tử, hôm nay coi như ngươi may mắn, đừng để bổn thiếu nhìn thấy người lần nữa, nếu không hừ...”
Rồi hắn cũng tức giận bỏ đi về phòng, keo theo đám tay chân của hắn cũng lóc cóc đi theo.

Phương Khang đứng bên cạnh đương nhiên y cũng nghe đực giọng nói đó, ông ta đi gần tới Trần Phong thì thầm.
“Trần công tử, người vừa rồi hẳn là cao thủ của Minh Nguyệt Thương hội, chúng ta không thể tùy tiện đắc tội được”
“Được rồi chúng ta cũng về thôi”
Trần Phong không hề cho thêm ý kiến gì thêm hắn nhìn về Phương Minh Nguyệt khẽ ra hiệu rồi từ từ trở về phòng của mình.

Chở lại phòng riêng Trần Lập tức đóng cửa tu luyện, trong lúc chiến đấu vừa rồi hắn tình cờ lĩnh ngộ được sự tinh túy và sự cốt yếu của kiếm ý, khiến cho cảnh giới kiếm ý của hắn bước vào kiếm ý sơ thành, vì vậy hiện tại hắn cần tĩnh tâm cảm ngộ một chút để có thể điểu khiến kiếm ý thuần thục hơn.
Sáng hôm sau khi Trần Phong vừa thức dậy từ trạng thái tu luyện liền đi ra khỏi khoang thuyền, bên ngoài quang cảnh sớm đã bình yên chở lại, những thi thể của thủy quái từ hôm qua đã được dọn đi từ bao giờ mà hiện tại đám thủy quái đó cũng đã không còn tấn công bảo thuyền nữa.
Bức màn bảo vệ từ đại chận phòng ngự cũng đã được tháo xuống, Trần Phong có thể thấy được trước mặt hắn, phía trước trên đất liền không xa kia có một tòa thành to lớn hùng vĩ, cao tới mấy chục mét.

Cửa thành đỏ chót sơn son thếp vàng lấp lánh dưới ánh nắng, tạo ra vẻ nguy nga tráng lệ của một tòa thành thị sầm uất, và tráng lệ.
Trần Phong dù lần đầu tới đây nhưng với vẻ ngoài của tòa thành đó, hắn cũng biết được bản thân đã tới Đông Kinh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui