Sau khi xuống thuyền, đám công tử thế gia kia còn quăng cho Trần Phong cái ánh mắt cảnh cáo rồi chúng nối đuôi nhau đi vào thành, còn tới đây Trần Phong cũng lười để ý tới chúng, hắn theo như lời hẹn trong thư của đại tỷ hắn đi vào trong kinh thành tìm một quán trọ cùng mấy vị đệ từ của Trần Gia hội họp.
“Minh Nguyệt có lẽ chúng ta lên chia tay ở đây rồi, hẹn gặp cô lương ở Xích Long Học Viện”
“Trần huynh, chúng ta cũng đã tới kinh thành rồi không lẽ không thể cùng nhau tới Xích Long Học viện tham khảo hạch sao?”
“Ta còn có việc riêng không thể tới học viện ngay được, mà cũng còn một thời gian nữa Học viện mới mở ra khảo hạch chiêu sinh.
Lúc đó hẳn là chúng ta sẽ có duyên gặp lại”
Trần Phong nhìn Phương Minh Nguyệt mỉm cười một cái rồi hướng theo con đường đi tới khu phía bắc của kinh thành.
Nhìn bóng lưng của Trần Phong dần đi xa, khuất vào trong đoàn người tấp nập trước cửa thành, trong lòng Phương Minh Nguyệt tuy không nỡ nhưng Trần Phong đã nói như vậy nàng chỉ đảnh đem cảm xúc thất vọng và mất mất dấu vào trong lòng đi theo Phương Khang tới quán trọ trước.
Trần Phong dựa theo địa chỉ trên thư ghi lại tới Tứ Phương Lầu, trên đường hắn nhìn đoàn người ngựa đi tấp nập trên phố cùng hàng quán sán sát đủ thứ lạ trên đời.
Trong đó còn có không ít thừ Trần Phong từ bé tới lớn chưa bao giờ nhìn thấy ở Vọng Long Thành.
“Đúng là Xích Long đệ nhất kinh thành, so với các tòa thành thị khác thì to lớn sầm uất hơn không biết bao nhiêu lần”
Trần Phong vừa đi vừa đánh giá phong cảnh trên phố, vừa âm thầm dùng linh thức quan sát, hắn phát hiện trên phố có rất nhiều võ giả, trong đó người có tu vi thấp nhất cũng là võ đồ, võ sĩ cảnh thì nhiều không kể siết, ngay cả võ sư Trần Phong cũng đã gặp được mấy chục người, thậm trí hắn còn cảm nhận được khí tức của mấy vị võ linh cảnh.
Ở kinh đô này không chỉ văn hóa kinh tế đều vượt xa so với các thành thị khách mà ngay cả võ giả cũng cường đại hơn các thành thị khác rất nhiều.
Thời gian trôi đi rất nhanh chỉ khoảng chừng nửa giờ sau Trần Phong đã đi tới cửa lớn của Tứ Phương Lầu, tào tử lầu này vốn dĩ cũng rất nổi danh ở đất kinh kỳ này, có không ít đệ tự con em quyền quý của các quan lại, các gia tộc thường xuyên tới đây uống rượu.
Trước cửa lớn của Tứ Phương Lầu, Trần Phong dừng lại không ít thời gian quan sát, kiến trúc ở đây đúng là rất đồ sộ, tường cao tới năm mét, các cây cột trụ hay kiếm trúc khách đều được làm từ loại gỗ đỏ hiếm thấy vào vô cùng bền và chắc chắn.
Sau khi quan sát được một hồi Trần Phong quyết đinh đi vào bên trong hội họp với một ít đệ tử của Trần Gia và đại tỷ Trần Linh của hắn, chỉ có điều ngay khi Trần Phong định bước qua ngưỡng cửa của Tứ Phương Lầu thì có một giọng nói hống hách, tỏ vẻ thượng vị và mất kiên nhất vang lên.
“Này, tiểu tử nhà quê kia từ đâu đến không có mắt nhìn hay sao mà không biết là đâu đã giám xông vào?”
Trần Phong còn đang không biết lơi phát ra âm thanh từ đâu thì từ bên trong đi ra một tên sai vặt, trên người mặc đồng phục làm việc của Tứ Phương Lầu, hắn chỉ vào mặt Trần Phong và nói.
“Ta nói ngươi đấy, tên kia.
Ta nói cho ngươi biết đây là Tứ Phương Lầu, có danh tiếng cực lớn tại đất kinh kỳ này.
Những người vào đây đều là những đại cao thủ và quan lại quyền quý, ngươi nhìn lại ngươi đi, với bộ dạng nhà quê của ngươi chắc là mới từ ngoại thành tới, còn không mau cút đi, lơi này ngươi còn chưa xứng được vào”
Trần Phong nghe vậy thì trong lòng hắn có chút tức giận, tuy hắn không phải là đệ từ của đại thế lực nào ở đất kinh kỳ này nhưng dù sao hắn cũng là đại thiếu gia của một gia tộc nhị lưu của Xích Long Vương chiều, từ trước tới nay đâu có bao giờ bị một tên cẩu lô tài ngáng đường chặn cửa như vậy.
“Ta tới đây có hẹn cùng người quen, không lẽ đây là đạo lý tiếp khách của Tứ Phương Lầu các ngươi, không coi khách hàng ra gì như vậy”
Tên sai vặt kia thấy thái độ của Trần Phong cứng như vậy khiến hắn có chút bất ngờ, nhưng dù sao cũng chỉ là một chút bất ngờ mà thôi bời vì theo như tên sai vặt đó hắn đã gặp không ít loại người tới Tứ Phương Lâu.
Trong đó có không ít người giông như Trần Phong vậy, cứng đầu không chịu an phận, họ đều là những thiếu giác hay là những người nối nghiệp của các thê lực khác từ bên ngoài Đông Kinh đi tới.
Hắn nhìn Trần Phong với ánh mắt đầy khinh thường và cao thượng nói.
“Tên tiểu từ này, ngươi hẳn là bị bệnh đi, nếu không mắt ngươi cũng có vấn đề rất lớn đấy.
Ngươi xem người ra vào cửa lớn của Tứ Phương Lầu là ai, họ đều là những người quyền quý cả đó, còn ngươi với vẻ ngoài không khác nào một tên thường dân ra làm gì có tư cách bước chân vào Tứ Phương Lầu của chúng ta.”
Cuộc đôi co của Trần Phong và tên sai vặt của Tứ Phương Lầu kia đã hấp dẫn không ít ánh mắt của khách khứa trong quán.
Trong đó có một tên công từ nhà dầu, trên người mặc lụa là lên tiếng.
“Lại là mấy tên nhà quê rác rười không biết từ đâu đến lại cố ý muốn vào Tứ Phương Lầu, đúng là không biết thân phận gì cả”
“Ha ha ta xem hẳn là hôm nay tên tiểu tử nhà quê kia có kết cục không tốt rồi”
“Ha ha sắp có chò hay để xem rồi, đi chúng ta qua đó quan sát.”
Bên cạnh đó có không ít đệ tử của các quan lại quyền quý không ngừng nghị luận bàn tán.
Nhưng Trần Phong không có đêm mấy chuyện đó để ở trong lòng, điều khiến hắn tức giận là thái độ coi người bằng mắt chó của tên sai vặt kia.
“Hừ các ngươi đã không muốn cho ta vào vậy ta nhất quyết muốn vào thì sao?”
Tên sai vặt đó nghe được Trần Phong nói như vậy thì không nhịn được mà cười lên mấy tiếng, trên vẻ mặt hắn còn tỏ vẻ trào phúng không đem lời nói của Trần Phong ra gì.
“Đúng là nực cười, ngươi đúng là một tên nhà quê mới ra tỉnh, ngươi thử đi hỏi khắp đất kinh kỳ này có mấy ai giám nói những lời đó trước mặt Tứ Phương Lầu.
Ta không ngại nói cho ngươi biết từng có kẻ không biết trời cao đất giày bao nhiêu lại giám tới đây cố ý gây rối”
“Chỉ là ngươi có biết kết cục của hắn ra sao không? Đó là hắn chết một cách vô cùng thê thảm, toàn thân bị phanh thây thành nhiều khúc rồi bị vứt đi cho dã thú ăn rồi.
Ngươi còn không biết điều thì đừng trách ta cho nghiêm chịu đau khổ”