Mấy vị huynh đệ tộc nhân của Trần Phong nhìn thấy một màn này, khiến cho họ có sắc mặt toát ra vẻ lạnh lùng, đến mức Trần Lâm đứng bên cạnh cũng cau mày tỏ vẻ khó chịu.
Phương Minh Nguyệt vốn có nhan sắc chim sa cá lặn, có thể ví như tiên nữ trong nhân gian, từ lúc nàng xuất hiện ở đây đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các thanh niên, nhưng vì ngại đám người Trần Phong nên mới không tới làm phiền nàng.
Hiện tại Phong Vô Ưu lại to gan không để ý tới đám người Trần Phong, hống hách đi tới đùa cợt Phương Minh Nguyệt, khiến cho nàng cũng bị dọa cho kinh ngạc, khiên cho sắc mặt của nàng cũng bị thay đổi từ vẻ tươi cười thành vẻ vô cùng khó chịu có chút phẫn nộ gắt lên.
“Ngươi là ai, ta không quen biết ngươi, ngươi đi ra đi”
Mà đối với dáng vẻ ghét bỏ đó của Phương Minh Nguyệt, Phong Vô Ưu không hề để ý mà cười lên một cách khoái trá.
“Ha ha, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, không ngờ cũng rất cá tính đó, nhưng cũng không ảnh hưởng, bổn thiếu gia lại càng thích”
Đến lúc này Trần Phong cũng thật sự tức giận, hắn không biết tên công tử nhà giàu Phong Vô Ưu này từ đâu chui ra lại hống hách như vậy, theo như những kiến thức ít mà Trần Phong biết được thì trong tứ đại gia tộc của Kinh Thành không hề có họ phong.
Điều đó khiến Trần Phong tràn lên một cỗ lửa giận vô hình dùng tay tóm lấy Phong Vô Ưu hất ra một bên rồi hắn đứng ra chắn trước người Phương Minh Nguyệt.
“Cút”
Trần Phong thốt ra một câu ngắn gọn và lạnh lùng, hắn nhìn Phong Vô Ưu với ánh mắt sắc lạnh cùng ý đe dọa rất rõ ràng, nhưng ngược lại Phong Vô Ưu đối với thái độ đó của Trần Phong lại tỏ vẻ khinh thường và có chút tức giận rồi lên tiếng đe dọa.
“Tiểu tử ta khuyên ngươi một câu, muốn làm anh hùng thì đi chỗ khác, chớ để bổn công tử nổi giận, thì ta sẽ khiến cho ngươi không những không thể tham gia khảo hạch chiêu sinh mà còn khiến cho ngươi phải bò đi khỏi đây”
Nói rồi Phong Vô Ưu nhìn Trần Phong và mấy người đi cùng với ánh mắt xem thường và tỏ ý khinh thưởng rất rõ, mà mấy tên tiểu đệ đu cùng Phong Vô Ưu cười diễu cợt với đám người Trần Phong và nói một cách rất tự hào.
“Mấy người các ngươi đúng là không có mắt, đến ngay cả Phong Vô Ưu công tử là thiếu gia của Phong Gia một trong những thế gia lớn nhất kinh thành chỉ đứng sau tứ đại gia tộc và Hoàng Thất.
Các ngươi còn không biết điều, chỉ sợ ở Kinh Thành này không còn chỗ cho các ngươi dung thân đâu”
Nhắc tới Phong Gia Trần Phong cũng có biết một chút, đây là một gia tộc rất lớn mạnh, tuy chỉ là thế lực nhị lư trong kinh thành nhưng cũng thuộc hàng ngũ thế lực nhị lưu đỉnh phong, trong gia tộc họ Phong này không thiếu cao thủ võ vương.
Chỉ có điểu không thể so sánh với Tứ đại gia tộc mà thôi, đơn giản là trong tứ đại gia tộc đều tồn tại cao thủ võ vương đỉnh phong trấn thủ, không những thế, tỏng bốn gia tộc này đều tồn tại một cường giả trong Thập Đại Vương Giả của Xích Long Vương Chiểu.
Vì vậy Phong Gia mới không được liệt vào danh sách những thế lực nhất lưu ở Kinh Thành, nhưng so sánh với đại đa số các thế lực khác ở khắp Xích Long Vương chiều, cũng được coi là một con quái vật khổng lồ, còn chưa kề đến gia tộc này lại có quan hệ không tầm thường với một trong tứ đại gia tộc.
Mà Phong Vô Ưu lại là người có thân phận không tầm thường, hắn ta lại là, con trai út của gia chủ Phong Gia, từ trước tới nay nổi tiếng ở kinh thành là tên thiếu gia, ăn trơi có tiếng, lại thêm cái danh ỷ thế hiếp người, khiến cái tên Phong Vô Ưu ở Kinh Thành rất được nhiều người kiêng kiêng rè.
Phương Minh Nguyệt biết thân phận của đối phương khủng bố như vậy cũng bị khiến cho khuôn mặt đổi sắc, còn Phương Tổng quản đứng bên cạnh lại càng là bị danh tiếng của đối phương dọa cho sắc mặt trắng bệch nói không lên lời.
Nhưng Phương Minh Nguyệt cũng là người ưu tú trong việc giao tiếp và càng là thế hệ tinh anh bậc nhất của Phương Gia ở Vũ Phương Thành, nên nàng ta rất nhanh đã có đối sách liền nhẹ nhàng lên tiếng.
“Thì ra là Phong Vô Ưu thiếu gia của Phong Gia, đã nghe danh từ lâu, có điều ta và công tử vốn rĩ không hề quen biết, sợ là với thân phận của ta không tiện kết giao với Phong thiếu gia.”
Lời nói của Phương Minh Nguyệt tuy không có sắc bén như trước nhưng vẫn điềm tĩnh và ý tứ trong lời nói rất rõ ràng là muốn không dây dưa gì tới tên Phong Vô Ưu này, có điểm đặc biệt là, cái tên công tử bột này từ trước tới nay quen thói lộng hành, cái gì cũng biết chỉ mỗi không biết điều.
Hắn ta hiểu rất rõ ý của Phương Minh Nguyệt nhưng hắn vẫn mặt dày tiến sát lại gần nàng cười một cách đê tiện rồi nháy mắt nói.
“Không sao, về thân phận thì bổn thiếu gia từ trước tới nay vẫn không để ý, luôn muốn kết giao bạn bè khắp nơi, còn nữa tuy bổn công tử và cô nương đây chỉ mới gặp lần đầu nhưng lại có cảm giác như bạn cũ lâu ngày gặp lại, cho dù trước đó chúng ta không quen biết.
Nhưng trước lạ sau quen, chúng ta có thể từ từ nói chuyện”
Trần Phong thực sự là không nghe nổi mấy lời nói mặt dày của tên côn tử đó nữa mà tức giận quát lên một câu.
“Đúng là mặt dày hơn cả mông tê giác, những lời như vậy cũng có thể nói ra được.
Phong Gia công tử đúng là phong thái như cho gặp, ta cũng là lần đầu được nhìn thấy”
Bình thường Trần Phong luôn dữ vẻ điểm tĩnh lễ độ nhưng đối với một số trường hợp thì lễ độ không thể sử dụng, như đối với người điên hắn sẽ càng điên hơn, đối với người liều mạng, hắn sẽ càng liều mạng hơn đối phương, nhất là đối với mấy tên ăn chơi vô lại thì cảng phải vô lại hơn bọn chúng mới có thể trị được.
vì vậy hắn liền tuôn ra mộ câu dài mắng mỏ cũng như dùng để khinh bỉ đối phương.
Còn Phong Vô Ưu bị Trần Phong mắng như vậy thì vẻ mặt của hắn ngây ra như ngỗng ỉa, chưa kịp tiêu hóa.
Với thân phận của hắn ở kinh thành lộng hành bấy lâu ngoại chừ người của hoàng thất và tứ đại gia tộc, chưa có kẻ nào giám vô lễ với hắn chứ đừng nói đến mắng chửi như Trần Phong, nhất thời khiến cho Phong Vô Ưu còn tưởng rằng mình bị nghe nhầm lên còn không kịp phản ứng.
“Tiên khốn kia là ai? Lần này hắn e là tiêu rồi lại giám trước mặt Phong công tử mà nhục mạ hắn như vậy, hắn e lả không sống được qua ngày hôm nay”
“Lần này ta e là tên tiểu tử đó đã chọc giận Phong thiếu gia thật rồi, chỉ sợ không chỉ hắn mà ngay cà gia tộc hay thế lực sau lưng hắn cũng đi đời rồi”
Mấy tên tiểu đệ đi cùng Phong Vô Ưu nghe được những lời mắng của Trần Phong đối với Phong Vô Ưu thì đều bị dọa cho không giám lên tiếng, chỉ giám thì thào bàn tán với nhau.
Mà bên này những người chúng quanh vây xem cũng nhận ra thân phận của Phong thiếu gia, bọn họ bị lời nói của Trần Phong làm cho im lặng không giám to tiếng, ai cũng biết Trần Phong lần này chỉ sợ đã đắc tội lớn với phong Vô Ưu, và khiến hắn tức giận.
Với danh tiếng sâu ở kinh thành, của Phong Gia công tử, đại đa số mọi người tỏng quảng trường ở đây để không giám đắc tội, chỉ sợ thân mang tại họa.
Còn Phong Vô Ưu sau một hồi ngây ra mới tức giận tới xanh cả mặt quát lớn.
“Khốn kiếp, tiểu tử ngươi lại giám mắng thiếu gia ta như vậy, ta muốn ngươi chết”
Vừa nói Phong Vô Ưu phẫn lộ dâng tay lên đánh ra một trưởng thẳng tới đỉnh đầu Trần Phong.
“Quồng Phong Trường, tiểu tử ngươi chết đi”
Phong Vô Ưu vừa ra tay liền dùng toàn lực muốn một chiêu giết chết Trần Phong, lòng dạ hẹp hòi độc ác thể hiển rất rõ, nhưng đối với công kính nhìn như rất mạng của Phong thiếu gia, Trần Phong vẫn bình chân như vại, từ khí tức trên người Phong Vô Ưu thể hiện ra hắn mới chỉ có tu vi võ sĩ cảnh cửu trọng, hơn nữa khí tức còn không ngưng tụ hiển nhiên là mới đột phát không lâu.
Với thực lực võ sư nhị trọng của Trần Phong bây giờ đối phó hắn đúng là quá dễ dàng.
Chỉ thấy Trần Phong vung tay lên nắm thành quyền rồi tùy ý vung ra một đấm đối cứng với chưởng cua Phong Vô Ưu, chỉ thấy nhoáng một chút, cơ thể Phong Vô Ưu như diều đứt dây bị đánh bay đi sa mất mét, cả người chật vật không chịu nổi.