Mấy tên tùy tùng đi theo Phong Vô Ưu thấy một màn như vậy thì kinh sợ vội đi tới đỡ Phong Vô Ưu đứng dậy, tuy một quyền của Trần Phong vừa rồi tuy mạnh nhưng cũng không khiến cho Phong tiểu thiếu gia bị thương.
Nhưng Phong Vô Ưu căn bản không biết điều, không biết Trần Phong đã nương tay với hắn, sau khi chật vật từ mặt đất đứng dậy, Phong Vô Ưu vô cùng phẫn nộ quát lên.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì còn không mau tiến lên đem tiểu tử kia chặt hai chân, còn cô gái kia, bắt về phủ cho bổn thiếu”
Phong Vô Ưu vì bị Trần Phong đánh cho mất hết mặt mũi, vô cùng tức giận không ngừng quát tháo thủ hạ như một tên điên.
Còn Trần Phong và mấy người đệ từ Trần Gia thấy Phong Vô Ưu ngang ngược như vậy thì có vẻ phẫn nộ định tiến lên dạy dỗ mấy tên tay sai của hắn thì bị Trần Lâm cản lại.
“Một mình Phong đệ là đủ rồi, các đệ không cần nhúng tay vào đâu”
Trần Lâm vừa còn chưa nói hết câu Trần Phong đã như cơn gió nháy mắt đi đến gần mấy tên tay sai của Phong Vô Ưu.
Chỉ thấy Trần Phong liên tiếp ra mấy quyền, lại đạp vài cái, khiến cho mấy tên tay sai bại đánh bay đi như bao cát không có sức hoàn thủ.
Thấy mấy tên thủ hạ của bản thân bị đánh bay đi như bao cát, Phong Vô Ưu vừa sợ, vừa giân.
Với thân phận Phong Gia tiểu thiếu gia của hắn đi ra ngoài thường không mấy khi đem theo cao thủ quá lợi hại.
Bởi vì đơn giản với thanh danh và thực lực của Phong Gia tại Kinh Thành, chỉ cần Phong Vô Ưu lên tiếng giới thiệu về thân phận của mình thì không có mấy người giám động tới vị công tử bột này.
Lào ngờ Phong Vô Ưu hôm nay ra đường quen thói cũ lại không hiểu đi ra cửa lớn bước chân trái hay chân phải, lại để cho hắn gặp phải đám người của Trần Phong, bị Trần Phong đánh cho thành ra như vậy.
“Chết tiệt mấy tên ăn hại vô dụng các ngươi, cả một đám người như vậy mà ngay cả một tên tiểu tử cũng không xử lý được, ta không phải tốn cơm, tốn gạo nuôi các ngươi hay sao”
Phong Vô Ưu tức giận vừa quát mắng thủ hả rồi không quên chỉ tay vẻ hướng Trần Phong vẻ cảnh cáo vo cùng rõ ràng rồi mới tức giận bỏ đi.
“Tiểu tử bổn thiếu gia hôm nay đã nhớ kỹ ngươi rồi, ngươi đợi đại ca của ta tới xử lý ngươi đi.
Chúng ta đi”
Đối với lời uy hiếp của đối phướng Trần Phong không có quá nhiều để ý trong lòng, tuy hiện tại thế lực của Trần Gia ở Kinh Thành không phải là lớn những theo như Trần Lâm nói với địa vị hôm nay của đại tỷ hắn thì cho dù là Phong Gia cũng phải kiêng dè rất lớn.
“Phong đệ à tuy Phong Vô Ưu này là một tên ăn hại không đáng nhắc tới nhưng ta được biết đại ca hắn là Phong Thế Tài cùng là một nhân vật lớn ở Xích Long Học viện, bản thân hắn cũng có tu vi võ sư bảy trọng.
Ta cũng không phải là đối thủ, tuy với thanh danh của Trần Linh ở học viện rất lớn nhưng cũng khó tránh được bọn người của Phong Gia âm thầm giở trò, đệ lên cẩn thận.”
“Lâm huynh yên tâm đệ cũng sẽ cẩn thận”
Lúc đó Phương Minh Nguyệt cũng đi tới gần Trần Phong, với giọng điệu đầy vẻ cảm kích.
“Cảm ơn Phong huynh đã ra tay giúp đỡ, nhưng Phong Gia ở Kinh Thành thế lớn, Phong huynh cũng lên cẩn thận một chút”
“Cũng không phải chuyện gì lớn, ta chỉ là tiện tay mà thôi, Minh Nguyệt tiểu thư cũng lên cẩn thận.
Hình như đã đến thời gian khảo hạch của học viện, chúng ta cũng đi thôi”
Ngay khi đám người Trần Phong và Phương Minh Nguyệt vừa đi, thì đám đông quan sát ban nãy không ngừng bàn tán, có không ít tiếng cảm thán và tiếng cười nói của đám đống vang lên.
“Này Từ huynh đệ ngươi có biết mấy ngươi kia là ai không, nhất là tên tiểu tử vừa ra tay đánh người đó.
Thật khó mà tin được ở Kinh Thành này lại có người không lể mặt Phong Gia tới vậy, ngay cả Phong Vô Ưu cũng dám đánh.”
“Ta thì thấy mấy người đó không song rồi, dám động tới người của pHong Gia e là họ có kết cục cũng không tốt đâu.
Nhất là Phong Gia đại công tử Phong Thể Tài kia cũng nhân vật lớn ở học viện, nghe nói mấy ngày trước đã đột phá võ sư cảnh thất trọng rồ.
Đám người kia chỉ sợ là chọc phải tổ ong rồi”
Trong lúc hai người đang nói say sữa thì cũng có một người khác đi tới nói chen vào, từ hành động đó hẳn là ba người cũng đã quen biết nhau.
“Ha ha, ta thấy cũng chưa chắc đã như vậy đâu”
“Này Âu huynh ngươi nói vậy là có ý gì”
“Các ngươi không nhìn thấy đi cùng đám người đó là Trần Lâm sư huynh sao, huynh ấy cũng là một nhân vật khá có tiếng ở học viện đó.
Nghe nói huynh ấy cũng có tu vi vo sư ngũ, lục trọng gì đó”
Mấy người đồng bản nghe thấy cái tên Âu Huynh kia nói nói vậy tỏ vẻ khó hiểu.
“Thế thì đã sao, Phong Thế Tài đã là cao thủ võ sư thất trọng, Trần Lâm huynh cũng đâu phải đối thủ của hắn, còn chưa kể tới thế lực của Phong Gia đứng sau Phong Thế Tài.”
Thấy đồng bọn kiến thức kém như vậy tên Âu gì đó kia cười lên vẻ đắc chí rồi mới giảng giải tiếp.
“Các ngươi đúng là kiến thức hạn hẹp.
Các ngươi không biết Trần Lâm sư huynh kia cũng có hậu trường không nhỏ đâu, nghe đồn Trần Lâm lại là tộc huynh của vị tuyệt thế mỹ nữ đứng hàng thứ ba trong đám đệ tử hạch tâm của học viện Trần Linh đó”
“Cài gì, ngươi nói là Trần Lâm kia lại là tộc huynh của Hàn Băng Tiên Tử, Trần Linh hay sao?”
“Đúng vậy, với thân phận là đệ tử của Viện Trưởng của Hàn Băng Tiên Tử, các ngươi thấy hậu trường của đám người kia có lớn không.
Ta thấy xem ra học viện sắp có một hồi náo loạn rồi”
Mấy người vừa đi vừa bàn luận rất sôi nổi, má đám người đi bên cạnh ba người đó cũng rất nhiệt tình bình phẩm, lại có không ít người dỏng ta lên mà nghe tin tức khắp nơi.
Khiến cho không khí trước buổi khảo hạch của Xích Long Học Viện vui nhộn hơn hẳn.
…..
Đám người Trần Phong và Phương Minh Nguyệt cùng vài vị đệ tử Trần Gia sau khi ghi danh thì đi theo đám đông tập trung tại giữa quảng trường lớn của học viện, cùng lúc đó từ sâu bên trong học viện đi ra một đám khoảng ba tới bốn người độ tuổi từ trung liên ngoài ba, bốn mươi tuổi trở nên, bao gồm ba nam một nữ đi tới.
Một người đan ông chung niên nhìn có vẻ lớn tuổi nhất trong bốn người từ chính giữa bước lên phía trước mấy bước hướng tới toàn bộ nhưng tân sinh đang đứng dưới quảng trưởng phát biểu.
“Cảm ơn các vị khách quan từ khắp nơi tại Xích Long Vương chiểu không quản ngàn dặm xa xôi tới đây tham dự lễ khảo hạch chiêu sinh của Xích Long Học Viện ta.
Tại hạ Âu Dương Ứng Hùng là trưởng lão cùng ba vị đạo sư khác cũng như là đạo sư của học viện, hôm nay sẽ chù trì quá trình khảo hạch đối với các môn sinh ở đây”
Tiếp đó Âu Dương Ứng Hùng lại bắt đầu một bải diễn thuyết rất dài khiến cho đại đa số môn sinh ở dưới nghe đến buồn ngủ, ngay cả Trần Phong cũng không ngoại lệ, hắn đứng cùng mấy Phương Minh Nguyệt và vài đệ tử Trần Gia cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Cũng không để hắn quá thất vọng, ngay trước khi Trần Phong quyết định nhắm mắt dưỡng thần thì Âu Dương Ứng Hùng cũng nói đến nội dung mà hắn cảm thấy hứng thú.
Âu Dương Ứng Hùng bắt đầu hướng tới những tân sinh đang đứng nháo nhác ở quảng trường lớn bắt đầu giảng giải.
“Sau đây ta sẽ miêu tả qua quy trình khảo hạch chiêu sinh năm nay của học viện.
Quá trình khảo hạch đối với tân sinh sẽ bao gồm ba cửa ải lớn, chỉ cẩn vượt qua ba ải này các ứng viên sẽ chính thức được học viện thu nhận, và kết quả khảo hạch cũng là kết quả phản ánh sơ bộ về thiên phú của các ngươi.
Cũng căn cứ vào đó mà các đạo sư sẽ xắp xếp lịch trình tu luyện và lớp học phù hợp với thiên phú mỗi người.”
“Vì vậy các ngươi khi khảo hạch, nhất đinh phải biểu hiện thật tốt, kết quả khảo nghiệm càng cao, tương ứng với thiên phú tu luyện của các ngươi càng tốt, từ đó sẽ nhận được tài nguyên tu luyện và đãi ngộ càng tốt.
Ta hy vọng lần này học viện có thể tìm ra được nhiều tân sinh ưu tú.”