Nhìn thấy tình cảnh thê thảm của mấy tên gian lận kia mà Trần Phong thở dài cảm thông, nhưng tên võ giả gian lận muốn vào Xích Long Học Viện kia không phải trúng không biết quy tắc và hậu quả của việc gian lận ở đây.
Chỉ đơn giản, mấy người đó đại đa số là những kẻ không có thế lực đứng sau hay bản thân chúng chỉ là tán tu không có đủ tài nguyên tu luyện.
Nhưng phàm lã những người tu luyện thì đều là những kẻ liều mạng, trong thế giới võ giả không thể tránh được việc minh tranh ám đấu với nhau, vì vậy mọi người đều có sẵn tam lý chuẩn bị chết bất cứ lúc nào.
Mà đối với những võ giả đơn độc không có gia tộc, tông môn hay thế lực nào đứng sau trống lưng thì việc tồn tại trong thế giới cá lớn luốt cá bé như này quả là rất nguy hiểm.
Vậy mà những võ giả thưởng rất liểu mạng trong việc tu luyện hay việc tranh đoạt tài nguyên, chỉ có sở hữu càng nhiều tài nguyên tu luyện thì bản thân mới có thể nhanh chóng lớn mạnh hơn.
Chỉ cần lắm giữ tu vi cao thâm mới có thể tự bảo vệ mình cũng như người quan trọng bên cạnh.
Mà những võ giả lang thang cô độc hay không có thế lực chống đỡ ở Xích Long Vương Chiều thì con đường nhanh tróng và an toàn nhất để trở thành cường giả đó là tham gia vào Xích Long Học Viện.
Ở đây không chỉ có tài nguyên tu luyện phong phú, hoàn cảnh tu luyện tốt ra còn có rất nhiều công pháp lợi hại, trên con đường lớn mạnh của một võ giả thì không thể thiếu ba thứ, đó là tài nguyên tu luyện, công pháp và thiên phú.
Vì vậy mà những võ giả cấp thấp kia mới liều mạng để vào học viện như vậy.
Dường như Xích Long Học Viện cũng hiểu được điều đó mà khi tiến hành hình phạt đối với những kẻ gian lận tuy rất nặng tay nhưng vẫn chừa đường sống cho họ.
Trần Phong tự cảm thấy bản thân thật là may mắn khi mới sinh ra đã là thiếu chủ của một gia tộc, tuy chỉ là gia tộc hạng ba nhưng cũng đủ khiến cho hắn không phải lo nghĩ quá nhiều về vấn đề tài nguyên.
Trong lúc Trần Phong trầm tư thì trên đài, Lam Cổ Đạo vẫn tiếp tục gọi tên những người bên dưới quảng trưởng tiến liên khảo hạch, trong đó chợt xuất hiện một nhân vật khiến rất nhiều người chú ý tới, khiến ngay cả Trần Phong đang trầm tu cũng bị đánh động mà hướng ánh mắt tới.
“Kia không phải là con trai út của Phạm Gia chi chủ Phạm Vĩnh Ân hay sao? Không ngờ vị công tử này cũng tới đây tham gia khảo hạch vào học viện”
Bên dưới có mấy vị võ sinh đứng thì thầm to nhỏ với nhau khi có sự xuất hiện của Phạm Vĩnh Ân.
“Ngươi nói thừa, Phạm Vĩnh Ân công tử năm nay cũng đủ mười tám tuổi, ban thân lại là đệ tử của một trong tứ đại gia tộc của kinh thành không tham gia học viện thì đi đâu”
“Các ngươi nói xem thiên phú của vị thiếu gia này thế nào? Theo ta thấy Phạm Vĩnh Ân này có thiên phú thấp nhất cũng là Huyền cấp hạ phẩm trở nên, dù sao là đệ tự của đại gia tộc như Phạm Gia lại là con trai của một trong thập đại Vương Giả Xích Long Vương chiều làm sao có thể có thiên phú thấp được”
Trong quảng trường rộng lớn tới mấy ngàn người cùng dõi theo ánh mắt của mình nhìn về hưỡng Phạm Vĩnh Ân đang chuẩn bị trắc thí, đến ngay cả mấy vị đạo sư có địa vị rất cao trong học viện như Âu Dương Ứng Hùng cũng phải chú ý tới.
Bên dưới quan sát, khi Trần Phong nhìn thấy Phạm Vĩnh Ân đi ra từ đám đông liền nhận ra hắn, người này đúng là một trong những vị công tử Trần Phong đã gặp lúc lên thuyền ở bến đò qua Hồng Giang.
Lúc đó Trần Phong còn cho rằng mấy tên công tử đó cùng nắm chỉ là đệ tử bình thưởng của tứ đại gia tộc ở Kinh Thành mà thôi.
Thật không ngơ bây giờ gặp lại, vậy mà Phạm Vĩnh Ân Lại là con trai út của gia chủ Phạm Gia, một trong thập đại Vương Giả của Xích Long Vương Chiều, đúng là có thế lực rất lớn.
Theo như Trần Phong biết được thì thập đại Vương giả ở đây là ám chỉ mười vị cao thủ Võ Vương Cấp có thực lực cao nhất ở Xích Long Vương Chiều, bọn họ có tu vi thấp nhất cũng là Võ Vương hậu kỳ trở nên.
Mười người này đại biểu cho những kẻ mạnh nhất Vương Chiều Xích Long, chỉ dưới mấy vị lão tổ Võ Hoàng mà thôi.
Theo Xích Long Chí Cường Bảng xắp xép thì thập đại cao thủ bao gồm: Hoàng Đế: Lê Long Lân, Viện trưởng, Chấn Nam Vương, Quốc Sư, Tông chủ Lăng vân Phái, Hoàng Gia chi chủ Hoàng Tử Nam, Đỗ Gia chi chủ Đỗ Thế Kiệt, Phạm Gia chi chủ Phạm Kim, Lý gia chi chủ Lý Thái Công.
Còn có một vị cao thủ Vương Giả cuối cùng rất bí ẩn, đồn rằng đã mấy chục năm chưa xuất hiến trước thế nhân, mà thông tin về vị cao thủ này cũng rất ít, được bảo mật rất cẩn thận rất ít người biết về thông tin người này.
Trở lại với việc kiểm tra tư chất của Phạm Vĩnh Ân, sau khi hắn ta được Lam Cổ Đảo gọi lên liền khoan thai đi tới trước mặt trụ đá, chỉ thấy hắn có vẻ mặt rất tự tin rồi chạm rãi đưa tay lên vị trí trụ đá mà quán thâu chân khí vào đó.
Như bao lần trước đó, khi chân khí của Phạm Vĩnh Ân tiếp xúc với trụ đá thì lập tức từ vị trí bàn tay của hắn xuất hiện vo vàn tia sáng như mạch nước ngầm chậm rãi chạy đi bao phủ khắp trụ đá.
Rồi chúng lại tụ lại chính giữa trụ đá thành một cột sáng tràn ngập ánh hào quang phát sáng, cột sáng đố bằng vào tốc độ mắt trông thấy mà cao lơn dần từ tầng thứ nhất của trụ đá rồi đến tầng thứ hai, thứ ba.
Tất cả mọi người quan sát đểu tỏ vẻ rất khẩn trương và mong ngóng kết quả, họ rất muốn biết thân là con trai của một trong thập đại cao thủ đứng đầu Xích Long Vương chiều thì có tư chất đạt tới đâu.
Bời vì từ đâu buổi kiểm tra tới bây giờ học viện mới trắc thí được ra một người có tư chất đạt tới Huyền Cấp hạ phẩm mà thôi, Lam Cổ Đạo, Âu Dương Ứng Hùng và các đạo sư của học viện đều nín thở chở đợi.
Chỉ thấy cột sáng trên trụ đá kia sau khi đội phá tầng thứ ba thì tốc độ di chuyển của nó đã chậm lại rất nhiều nhưng vẫn không ngừng cao lên.
Mọi người chỉ thấy cốt sáng trên trụ đá đạt tới đỉnh của tầng thứ ba thì dừng lại một chút rồi lập tức phá vỡ rào cản, tiến lên tầng thứ tư.
“Thật sự, công tử Phạm Vinh Ân đã đạt tới cốt sáng thứ tư rồi, mà tốc độ của cột sáng vẫn không đỉnh chỉ lại chậm rãi đi lên.
Tư chất của công tử đó đã thật sự đạt tới Huyền Cấp hạ phẩm rồi mà vẫn còn đi lên xem ra học viện lại xuất hiện một vi thiên tài nữa rồi”
Bên dưới rất nhiều đệ tử của các thế lực bàn luận và ước ao bản thân được như Phạm Vĩnh Ân, còn các trưởng bối của các thế lực khắp nơi nhìn vào một màn trước mặt thì đều lắm chặt tay quan sát từng chút một.
Trên trụ đá Phạm Vĩnh Ân vẫn kiên trì quan sát chuyền chân khí vào đó âm thầm đợi chờ kết quả khảo thí, hắn thầm quan sát cột sáng trên trụ đá đang cao lên từng chút một với vẻ chuyên chú và rất nghiêm túc.
Cột sáng trên trụ đá kia trong vòng mấy phút cuối cùng cũng đạt tới vị trí cao nhất của tầng thứ tư trên trụ đá, ló dừng lại khoảng chừng mười giây đồng hồ liền lần lữa phá vỡ rào cản tiến lên tầng thứ năm rồi hoàn toàn dừng lại.
Điều này biểu thị quá trình kiểm tra thiên phú của Phạm Vĩnh Ân đa kết thúc và đạt tới Huyền Cấp Trung Phẩm.