Bên dưới quan sát Trần Phong cũng khó kiềm chế được vẻ dật mình, mở lớn hai mắt nhìn bốn người đang đứng trên đài, hắn đương nhiên rất hiểu về ý nghĩa của thiên phú Huyền Cấp Trung Phẩm là như thế nào.
Chính vì hắn hiểu lên mới cảm thấy kinh ngạc và dật mình, đối với người tu luyện thì càng đi lên cao sẽ càng gặp nhiều khó khăn, đặc biệt là đối với những người có thiên phú thấp như Hoàng Cấp Thượng phẩm trở lại thì việc trở thành Võ Vương Cảnh vô cùng khó khăn có thể nói là không có cơ hội.
Người bình thường tu luyện muốn trở thành cao thủ Vương cấp thì ít nhất cũng cần có thiên phú Huyền Cấp Hạ phẩm trở nên, mà họ cũng cần phải trải qua cả trăm năm tu luyện, tích lũy thì mới có cơ hội đột phá rào cản đó.
Từ Võ Linh Cảnh đi lên Võ Vương Cảnh thì khoảng cách không thể nào mà đong đến được, có vô số thế lực ở Xích Long Vương Chiều tồn tại cả ngàn năm, tích lũy sâu dày, trong thế lực có không ít cao thủ Võ Linh Cảnh đỉnh phong và bán bộ Vương Cảnh nhưng lại không có được bao nhiêu người có thể vượt qua được ranh giới này.
Cả Vương Chiều rộng lớn như vậy có cả trăm triệu nhân khẩu, hàng ngàn, vạn cao thủ Võ Linh Cảnh đỉnh phong đã phải chịu chết giả ở ngưỡng cửa này mà không thể vượt qua.
Ngược lại những người có thiên phú tốt một chút như Huyền Cấp Hạ phẩm thì tỷ lệ trở thành cao thủ Vương Cấp rất cao, cho tới những người có thiên phú Huyền Cấp Trung Phẩm thì việc trở thành Võ Vương Cảnh lại chỉ còn là vấn đề về thời gian, họ thậm chí còn có cơ hội trở thành Vương Cảnh đỉnh phong.
Chở thành một dạng tồn tại như Thập Đại Vương Giả của Xích Long Vương Chiều, được coi như tuyệt thế cường giả vô địch dưới Võ Hoàng Cảnh, mà cà Vương Triều thì số lượng Võ Hoàng cảnh cũng đếm không hết một bàn tay, những vị tuyệt thế cao thủ như vậy thì quanh năm bế quan ẩn cư truy tìm cảnh giới cao hơn.
Vì vậy mà chở thành Vương Giả đỉnh phong ở Xích Long Vương Chiều đã được coi như thiên hạ vô địch thủ, số lượng không quá mười người, chở thành tồn tại được vạn người ngưỡng vọng và tôn kính.
Vì những điều như vậy mà có thể hiệu được Học viện một lần liền xuất hiện tới bốn vị thiên tài Huyền Cấp Trung Phẩm đồng nghĩa với việc tương lai sẽ xuất hiện bốn vị cao thủ Võ Vương Cảnh Đỉnh phong.
Rất nhanh sự náo động trên quảng trưởng đã được các đạo sư kiểm soát vì dù sao thì việc khảo hạch vẫn còn chưa kết thúc, công việc vẫn phải tiếp tục.
“Phương Minh Nguyệt, Phương Gia Vũ Phương Thành tiến lên”
Trên đài Lam Cổ Đạo tiếp tục gọi tân sinh lên khảo hạch, mà cái tên ông ta gọi cũng khiến cho Trần Phong chú ý tới.
Trần Phong cũng được xem là bạn của Phương Minh Nguyệt, lại từng ở Phương Gia, Vũ Phương Thành mấy ngày, hai bên được coi như là bạn bè thân thiết.
Điều này khiến cho Trần Phong cũng rất hiếu kỳ đối với thiên phú của Phương Minh Nguyệt, nàng ta cũng chỉ mười tám tuổi lại đã đột phá Võ Sư, hẳn là thiên phú không thấp.
Phương Minh Nguyệt vừa bước lên cũng thu hút được rất nhiều ánh nhìn, đặc biệt là đố với những nam thí sinh khảo hạch, đại đa số họ đều bị nhan sắc của Phương Minh Nguyệt hấp dẫn, tuy nàng không có nhan sắc như Trần Linh hay Mạc Khuynh Thành nhưng cũng được tính là một đại mỹ nhân khiến trái tim bao người phải thổn thức.
Khi nàng ta tiến tới trụ đá rồi đặt tay lên truyền chân khí vào đó lập tức ánh sàng hoàng quang lại xuất hiện hấp dẫn ánh nhìn của rất nhiều người.
Cột sáng trên trụ đá chậm rãi cao lên với tốc độ ổn định cuối cùng dừng lại ở tầng thứ tư tương đương với cấp bậc thiên phú là Huyền Cấp Hạ Phẩm.
Trên đài những vị đạo sư đang quan sát thì cũng đều gật đâu hài lòng với kết quả này của Phương Minh Nguyệt, với nhan sắc và thiên phú hiện tại của nàng tương lai ắt sẽ trở thành một cường giả không tẩm thưởng.
Phương Minh Nguyệt biết được kết quả trắc nghiệm của mình thì vui mừng khôn xiết không che đi vẻ vui mừng trên mặt, nàng mỉm cười xinh đẹp rạng rỡ như đóa hoa trong nắng nhìn về phía Trần Phong.
Trần Phong cũng hiểu ý cười vui vẻ gật đầu coi như chúc mừng, chỉ là Phương Minh Nguyệt không chú ý tới phía bên kia Phạm Vĩnh Ân luôn dùng ánh mắt theo dõi mọi cử động của nàng.
Sau Phương Minh Nguyệt là tới lượt Trần Phong tiến lên khảo hạch thiên phú, mà vị Lam Cổ Đạo, đạo sư kia khi nhìn thấy tên của Trần Phong trong danh sách khảo hạch liền nhận ra hắn.
Trần Phong là một trong số ít những chiêu sinh đặc cách của học viện như mấy vị công tử, tiểu thư trong tứ đại gia tộc.
Trần Phong sau khi lên đài cung kính cúi chào các vị đạo sư đang quan sát, mà Lam Cổ Đạo cùng nhìn hắn với ánh mắt mong đợi, năm đó ông ta tới Vọng Long Thành chứng kiến sự biểu hiện của Trần Phong và Trần Linh thì rất bất ngờ và mừng rỡ.
Nhưng có điều năm đó Trần Phong còn chưa đủ tuổi chưa thể vào học viện, như đáp lại sự tín nhiệm và niềm tin của Lam Cổ Đạo đối với Trần Phong năm đó, Trần Phong đúng thời gian đã tới kinh thành khảo hạch khiến Lam đạo sư hết sức hài lòng.
“Tiểu tử, ta rất mong chờ biểu hiện của ngươi, đừng để ta thất vọng”
“Đa tạ đạo sư tín nhiệm, để tự nhất định sẽ tận lực”
Trần Phong đi gần tới trụ đá, hắn mơ hồ cảm nhận được một sức hút vô hình từ phía trụ đá tác động tới hắn.
Khẽ điều chình tinh thần, Trần Phong khẽ đặt một tay nên trên trụ đá rồi chuyền chân khí của bản thân vào, ngay lập tức trụ đá trước mặt hắn tạo ra phản ứng, một vòng sáng lóe lên trung quanh vị trí bàn thay của Trần Phong đặt trên trụ đá rồi như đước đó trung nhanh tróng hội tụ thành một cột ánh sáng ở trung tâm trụ đá tỏa ra hòa quang rực rỡ.
Rồi cột sáng đó cao lên một cách trậm dãi, trong thời gian ngắn nó đã phá tan rào cản tầng thứ nhất của trụ đá rồi tiến tới tầng thứ hai, mãi cho tới tầng thứ ba thì tốc độ tăng cao của trụ sáng mới chậm lại một chút nhưng vẫn không ngừng mà chậm rãi cao lên.
Đứng quan sát từ xa, Trần Lâm cùng vài vị đệ tử của Trần Gia đều hết sức căng thẳng như thể họ là người đang khảo hạch kiểm tra vậy, ngay cả Phương Minh cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Trần Phong.
Có điều trong đám đông mấy ngàn người quan sát đó không ai chú ý tới tại không trung phía xa xa có một người mặc bộ quần áo đen che kín toàn thân không phân biệt được là già hay trẻ, là nam hay nữ.
người đó dang rất chăm chú vào cột sáng trên trụ đá của Trần Phong mà không hề để lộ ra khí tứ của bản thân.
Đứng khảo sát bên trụ đá Trần Phong cũng căng thẳng không kém, chắm nhìn không rời mắt vào cột sáng đang cao dần lên trước mặt, hắn rất chở mong với thiên phú của bản thân thì có thể khiến cho cột sáng cao lên tới tầng thứ mấy.
Trong thâm tâm của hắn thật mong cột sáng đó có thể cao tới tầng thứ năm, thậm chí cao hơn.
Hắn truy tìm võ đạo tu luyện bao năm qua, chỉ muốn bản thân chở thành một vì tuyệt thế cường giả, khiến vạn người kính ngưỡng cũng thật hy vọng bản thân có thiên phú thật tốt.
Rồi cột sáng kia cũng đã thành công xông vào tầng thứ bốn khiến nhiều người quan sát dưới đài như Trần Lâm, Phương Minh Nguyệt hay người mặc đồ đen thần bí đang từ xa quan sát cảm thấy bớt căng thẳng một chút.
Dù sao thiên phú của Trần Phong cũng đạt tới Huyền Cấp Hạ Phẩm tương lai cũng là một vi Võ Vương cường giả.
Nhưng bọn họ vân chăm chú quan sát phía trên trụ đá vì cột sáng kia vẫn không dừng lại mà vẫn di chuyển đi lên cao, mãi cho tới đỉnh của tầng thứ tư mới dừng lại một chút.
Ma khi cột sáng đó cao tới đỉnh của tầng bốn khiến cho các vị đạo sư và các quan khách cùng tân sinh của học viện chứng kiến đều nổi lên nghị luận ầm ĩ.
“Thiên phú của Trần Phong không ngờ lại cao tới vậy, đã đạt tới Huyền Cấp Hạ phẩm đỉnh cao sắp tới Huyền Cấp Trung Phẩm rồi”
“Không lẽ năm nay học viện lại xuất hiện tới năm vị thiên tài có thiên phú Huyền Cấp Trung Phẩm hay sao? Tương lai 5 vị tuyệt thế Vương Giả xuất hiện, Xích Long Vương Chiều rất có thể trào đón một lần thịnh thế trước nay chưa từng có”
Trong lúc mọi người khắp nơi còn đang bàn luận xì xào, cột sáng trên trụ đá đang có tốc độ lên cao một cách trậm rãi chợt sáng lên một cách kỳ lạ rồi bằng vào tốc độ kinh người mà cao lên vượt qua rào cản của tầng thứ tư và tầng thứ năm mà tiên lên tới tầng thứ 5 chạm tới ngưỡng cửa của tầng thứ sau mới hoàn toàn dừng lại ở múc Huyền Cấp Trung Phẩm, gần đạt tới Huyền Cấp Thượng Phẩm.