Lại nửa giờ nữa trôi qua, lúc này trên Huyết Thần Đài đã có khá nhiều tân sinh leo lên được tới bậc thang thứ ba mươi, trong đó bao gồm mấy đệ tử của Trần Gia đi theo Trần Phong.
Nhưng thực lực và thiên phú của họ có hạn không như Trần Phong, sau khi đi lên được tới bậc ba mươi thì đã có người không chịu đựng nổi mà từ bỏ, họ đã thông qua khảo hạch, đi lên cao nữa đối với họ cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Mà bên cạnh Trần Phong là Phương Minh Nguyệt cũng leo tới bậc thứ bốn mươi bằng với Trần Phong, có điểu vẻ mặt của nàng cũng không dễ chịu như Trần Phong.
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Phương Minh Nguyệt cũng đã đỏ ửng lên, trên trán cũng rin ra lấm tấm mồ hôi, hơi thở của nàng cũng trở nên gấp hơn, nhưng vẫn có thể đi tiếp được.
Trần Phong nhìn qua Phương Minh Nguyệt khẽ cười rồi động viên.
“ Minh Nguyệt, cố gắng lên chút nữa, càng lên cao, càng chứng tỏ được năng lực của bản thân, tất nhiên sau khi vào học viện cũng sẽ nhận được nhiều ưu ái về tài nguyên tu luyện hơn.”
“Trần huynh không hổ là người có thiên phú Huyền Cấp Trung Phẩm, đã đi tới bậc bốn mươi của Thần Đài mà sắc mặt không đổi, hơi thở đều đặn”
“Huyền Cấp Trung Phẩm…”
Đám lại Phương Minh Nguyệt, Trần Phong chỉ khẽ lẩm bẩm câu đó rồi cười tự chế diễu, người ngoài nhìn vào không biết là hắn cười chính bản thân hắn hay cười vì cái gì.
Không ái biết được ngoài chính bản thân Trần Phong hắn trong lúc kiểm tra thiên phú vừa rồi, kỳ thực thiên phú của hắn chỉ đạt tới mức độ Huyền Cấp Hạ phẩm tương tự như Phương Minh Nguyệt mà thôi.
Trong khoảng khắc cột sáng trên trụ đá đang dừng mốc cực hạn tầng thứ tư thì trong đầu Trần Phong chợ lóe lên một ý nghĩ.
Mọi người khi chạm tay vào trụ đá đưa chân khí của bản thân vào cũng có rất nhiều cách biệt.
Như Trần Phong quan sát được, những đệ tử của các thế lực lớn đại đa số đều có thiên phú so với những đệ tự của thế lực nhỏ thì cao hơn rất nhiều, không lẽ cứ thế lực lớn mới có thể sản sinh ra thiên tài kiệt xuất hay sao?
Trần Phong luôn dữ suy nghĩ đó từ lúc mới vào khảo hạch cửa thứ nhất cho tới thời điểm đến lượt hắn lên đài trắc thí, khoảnh khắc khi tay hắn chạm vào trụ đá thì hắn cũng hiểu ra mọi vấn đề.
Dựa vào những tri thức từ truyền thừa hắn đạt được trong hang động kia, hắn đã hiểu được, cái gọi là thiên phú, hay nói cách khác là tốc độ tu luyện của mỗi người không phải hoàn toàn do từ lúc mới sinh ra đã có.
Mà nó còn dựa vào nhiều yếu tố khác như tài nguyên tu luyện, bối cảnh thế lực, đặc biệt hơn là công pháp tu luyện.
Công pháp tu luyện là những phương pháp võ giả tu luyện, sử dụng thiên địa linh khí dẫn dắt vào cơ thể ngưng luyện nhục thân lớn mạnh bản thân, những người tu luyện những công pháp cao thâm, đồng nghĩa người đó lắm dữ cách sử dụng linh khí của trời đất tốt hơn người bình thường rất nhiều điều đó dẫn đến người tu luyện công pháp có đẳng cấp cao sẽ có thực lực, tốc độ tu luyện cao hơn người thường rất nhiều.
Điều đó thể hiện trụ đá trên quảng trưởng kia khi kiểm tra thiên phú của một người sẽ không hoàn toàn chính xác.
Vì vậy mà Trần Phong đã âm thầm vận dụng Phần Viêm Thần Quyết, âm thậm vận chuyển rồi đưa một tia chân khí vào trong trụ đá, lập tức khiến cho cột sáng trên trụ đá sáng bừng lên vượt qua hàng rào tầng thứ tư và thứ năm.
Đồng thời thể hiện ra thiên phú của Trần Phong đạt tới Huyền Cấp Trung Phẩm, thấy vậy Trần Phong hoảng hồn vội thu lại một tia chân khí do Phần Viêm Thần Quyết ngưng luyện ra chở lại trong cơ thể.
Điều đó đã khẳng đinh suy đoán của Trần Phong, đó chỉ là một tia chân khí do Thần Quyết ngưng tụ mà thành đã khiến cho thiên phú của Trần Phong tăng lên cao như vậy, nếu như hoàn toàn vận dụng Phần Viêm Thần Quyết rồi dùng toàn bộ chân khí quán trú vào Trụ đá đó, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Trần Phong lắc đầu bỏ qua dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đâu mà hướng ánh mắt quan sát bốn vị thiên tài của tứ đại gia tộc kia thì thấy bốn người họ đã bỏ qua Trần Phong hắn một quãng khá xa.
Điều này không phải do thực lực Trần Phong kém bọn họ mà do vừa rồi Trần Phong còn bận tâm chiếu cố đám ngươi huynh đệ đồng tộc cùng Phương Minh Nguyệt mới khiến cho hắn bị phân tâm làm giảm tốc độ đi lê như vậy.
Phương Minh Nguyệt nhìn Trần Phong một cái rồi quay qua nhìn bốn vị thiêu kiêu đang dẫn đầu tân sinh của học viện đang leo lên Huyết Thần Đài kia thì khẽ cười rồi nói.
“Trần huynh không cần quá bận tâm về ta, ta tự biết sức mình tới đâu, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, không cần để ý tới ta, huynh đừng để bốn người kia vượt quá xa, nếu không đến lúc đó huynh có muốn đuổi kịp họ cũng rất khó khắn đó.”
Trần Phong trần chừ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý với cách nói của Phương Minh Nguyệt, leo thần đài này ngoài việc chịu áp lực lớn về trọng lực và áp lực tinh thần ra thì mọi người gần như không gặp vấn đề gì nghiêm trọng cả, hắn cũng không cần quá lo lắng cho nàng ta như vậy.
“Đã vậy thì Minh Nguyệt cô cũng lên cẩn thận một chút, ta đi trước”
Nói rồi chân của Trần Phong dẫm mạnh một cái khiến cho thân thể của mình loáng một cái đã lao về phía trước.
Đám tân sinh trên thần đài nhìn thấy tốc độ của Trần Phong kinh người như vậy đều bị làm cho kinh ngạc rồi thốt lên.
“Tốc độ thật cao, không ngờ tên Trần Phong này lại có thực lực thâm hậu tới vậy, đã tới bậc bốn mươi mà vẫn có thể đạt tốc độ như vậy, không hổ là một trong ngũ đại thiên tài năm nay của học viện.”
Bốn ngươi của tứ đại gia tộc nhìn thấy Trần Phong bắt đầu gia tăng tốc độ keo gần khoảng cách tới họ thì cũng bị áp lực không nhỏ, họ vội tăng tốc leo lên Huyết Đài.
Khoảng một giờ sau Trần Phong cũng thu lại gần khoảng cách đối với bốn người kia, nhưng lúc này trên đài cao đã không còn nhiều người nữa rồi, đến ngay cả Phương Minh Nguyệt vừa rồi cũng không thể trụ nổi mà dừng lại ở bậc đá thứ 50.
Còn đa số môn sinh khác thì sau khi vượt qua bậc đá thứ ba mươi đã không chịu nổi mà từ bỏ việc khảo hạch giữa chừng.
Còn một số người ưu tú hơn như Phương Minh Nguyệt có thể leo lên bậc bốn mươi, năm mươi bậc rồi cũng không chịu nổi mà từ bỏ việc leo đài.
Mà Trần Phong và cũng leo lên tới bậc bảy mươi ba, tới đây Trần Phong cũng cảm thấy hết sức, cả thân mệt mỏi, mồ hôi rỏ như mưa, bán đầy lưng ướt đẫm cả áo.
Còn bốn người kia cũng không khá hơn bao nhiêu.
Đỗ Kim Bá, Lý Gia Bình, hai thiên tài của Đỗ Gia và Lý Gia cũng leo lên bậc thứ bảy mươi hai, hai người sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy rài từ mặt tới đất, còn Phạm Vĩnh Ân có vẻ khá hơn một chút nhưng cũng không tốt hơn được Trần Phong bao nhiêu.
Cả người hắn đều nổi lên gân xanh, cố gắng lê từng bước đi bước lên bậc đá thứ bảy mươi năm.
Trần Phong liếc mắt nhìn sang vị nữ thiên kiêu trong năm người là Hoàng Tú Anh cũng chật vật không kém, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lúc này đỏ lên, vầng chán lấm tấm mồ hôi, hai chân nàng như nhũn ra không muốn bước tiếp.