Luyện Vũ Tu Thần


Khi Trần Phong dừng lại ở bậc đá thứ tám mơi thì đám môn sinh bên dưới nhìn vậy thì có nhiều người như thở ra một hơi dài nhẹ nhóm, rồi có người cảm thán.
“Rốt cục cũng dừng lại rồi, ta còn tường hắn có thể đi lên tới bậc thứ chín mươi chứ.

Nếu như vậy thì thật là con mẹ nó bất công, cùng là Huyền Cấp Trung Phẩm nhưng bốn vị thiên tài của tứ đại gia tộc xem ra còn thua kém một chút”
“Ta thấy thiên phú và tiềm lực của người này chỉ sợ ngoài Hàn Băng Tiên Tử ra khó có người có thể so sánh được với hắn.”
Rất nhiều người quan sát bên dưới đối với sự biểu hiện của Trần Phong mà cảm thán không thôi, đến ngay cả thiên tài của tứ đại gia tộc kinh đô như Hoàng Tú Anh cũng phải dùng ánh mắt khâm phục mà nhìn Trần Phong, ba người còn lại như Phạm Vĩnh Ân tuy trong lòng họ không phục nắm nhưng sự thực bày ra không thể không chấp nhận được.
Đúng lúc đó Tử Nguyệt Đạo sư từ đâu bay ra, cả người nàng phiêu du giữa không trung, vạt áo bay phấp phới toát ra khí chất của một vị cao nhân, cùng nàn gió khiến ý phục của nàng bó sát lại cơ thể làm rõ thêm dáng người đầy đặn mê người của nàng, khiến biết bao nam sinh nhìn đến si mê, dường như Tử Nguyệt Đạo sư cảm nhận được những ánh mắt đó, làng khẽ hừ một tiếng.

Khiến cho khí thê của Vương Giả của nàng tỏa ra bao phủ toàn trường, dọa cho đám môn sinh dật mình khiếp sợ tỉnh lại rồi nàng mới lên tiếng nói.
“Chúc mừng các ngươi đã vượt qua được của khảo hạch thứ hai của học viện, biểu hiện của các ngươi được ta cùng các đạo sư khác trong học viện đánh giá rất cao.

Tiếp theo các ngươi tới của ải thứ ba cũng như là cửa ải cuối cùng của học viện, chỉ cần qua được cửa ải cuối cùng này các ngươi sẽ chính thức chở thành môn sinh ưu tú nhất trong khóa chiêu sinh năm nay của học viện”
Nói song, Tử Nguyệt Đạo sư dẫn đầu đám người đi về một hướng của khu vườn, sau khi rời khỏi hậu viện, đám người Trần Phong được Tử Nguyệt Đạo sư đưa tới một gian phòng rất to lớn và có kiến trúc hết sức kỳ quái rồi mới dừng lại.
Trần Phong quan sát thấy trước mặt hắn là một căn phòng to lớn hết sức kiên cố, trung quanh được sây bằng một loại đá kỳ lạ màu xanh rêu, bên trên những bức tường kia còn có những bức tượng, phù điêu vô cùng bắt mắt và kỳ lạ.
“Oa nơi này thật là to lớn, không biết bên trong có gì? Mà lại xây dựng một căn phòng lớn tới như vậy?
Có nhiều người bị sự hoành tráng và to lớn của căn phòng đá trước mặt khiến cho không ngừng bất ngờ cảm thán.

Mà Tử Nguyệt Đạo sư nhìn dáng vẻ kinh ngạc trầm chồ của môn sinh trước mặt, khuôn mặt nàng cũng hiện nên vẻ tự hào rồi giới thiệu.
“Các ngươi đang nhìn thấy là cửa khảo hạch thứ ba của học viện, bên trong căn phòng đá này có rất nhiều cơ quan đặc biệt dùng để kiểm tra thực lực của các ngươi.

Sau khi từng người các ngươi đi vào đó sẽ phải đối đầu với rất nhiều người gỗ lợi hại có thực lực tương đương với mỗi người các ngươi.”
“Chỉ cần các ngươi vào bên trong đó đánh bại mười tên người gỗ liền có thể được coi là vượt qua ải này.

Đương nhiên như lần trước đó, chỉ cần các ngươi có biểu hiện thật tốt, đánh bại càng nhiều người gỗ đồng thời cũng sẽ nhận được những phần thường càng lớn hơn từ học viện”
Nhưng môn sinh kia nghe được bản thân có thể biểu hiện tu vi và thực lực ra thì vô cùng vui mừng cùng kích động, có nhiều người tràn đầy tự tin nói.
“Thật tốt, ta nhất định phải đánh cho đám người gỗ đó nát vụn thành từng mảnh nhỏ”
“Mười tên người gỗ mà thôi, ta có thể đánh tới hai mươi tên”
Tử Nguyệt nhìn đám trẻ trâu đang không ngừng tự mãn đề cao bản thân thì không có biểu hiện gì, trong đầu nàng chỉ coi bọn họ như những tấm chiếu mới chải, còn chưa biết sự đời mà thôi.

Tự tin đúng là rất tốt nhưng tự tin thành tự đại thì được coi như ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
“Tốt rồi, ta sẽ nói qua quy tắc trong cửa khảo hạch này, quy tắc lớn nhất ở đây là không có quy tắc gì hết, các ngươi có thể dùng tất cả bản lĩnh của các ngươi đi tới đánh với đám người gỗ đó.

Nhớ kỹ đánh bại càng nhiều người gỗ, ngoài có thể đạt được phần thường phong phú ra còn chứng tỏ thực lực của các ngươi càng mạnh hơn so với người có tu vi đồng cấp, điểu đó thể hiện thiên phú của các ngươi.

Vì vậy hãy biểu hiện cho tốt”
“Được rồi, người đầu tiên tiến vào cửa này là Trương Kỳ Anh, những người chưa đến lượt không được gây cản trở người khác tiến hành khảo thí, nếu có ý làm trái sẽ bị tước đoạt tư cách chở thành môn sinh của học viện.”
Tử Nguyệt Đạo sư vừa nói song thì trong đám môn sinh chừng 2 trăm người bước ra một thanh niên cao ráo, sáng sủa đi tới gần rồi chắp tay nghiêm túc nói.
“Đạo sư, môn sinh là Trương Kỳ Anh”
“Ừm, ngươi tới gần cánh cửa đá đặt tay lên đó là được rồi, chỉ cẩn đánh bại mười người gỗ thì ngươi có thể thông qua”
“Ta sẽ không để đạo sư thất vọng”
Trương Kỳ Anh sau khi tiên tới gần trước cửa đá to lớn của căn phòng thì nhìn thấy trên cửa đá có hình dấu tay khá to lớn, nhớ tới lời dặn trước đó của đạo sư, Trương kỳ Anh không chút do dự liền đặt bàn tay của mình lên đó.

Chỉ trong nháy mắt một luồng ánh sáng trắng tỏa ra từ cánh cửa đá phát quang như mặt trời khiến hắn ta chói mắt nhắm chặt lại theo phản xạ.
Rồi luồng ánh sáng đó bao phủ lấy cơ thể của Kỳ Anh, chỉ trong thời gian vài cái hô hấp luồng sáng đó liền tắt đi một cách nhanh tróng, theo đó là Kỳ Anh cũng biến mất theo không một dấu vết.
“Các ngươi vừa rồi có nhìn thấy gì không, luồng ánh sáng đó thật mạnh, mà Kỳ Anh đâu rồi.

Vừa rồi không phải là hắn ta còn đứng gần cửa đá hay sao? Hiện tạ đã không thấy đâu nữa rồi, thật là thần kỳ”
“Không lẽ luồng ánh sáng đó đã bắt mất Kỳ Anh rồi”
Cò người tỏ vẻ nghi ngờ và đặt ra câu hỏi nghi vấn đối với mọi người, khiến cho một số môn sinh nhát gan bị làm cho sợ hãi lùi lại vài bước.

Nhưng đối với phản ứng của mấy người sợ hãi đó đứng bên cạnh quan sát là Đỗ Kim Bá, thiên tài của Đỗ Gia lên tiếng cười một tiếng coi thường nói.
“Các ngươi đúng là mấy tên nhà quê, không chỉ kiến thức hạn hẹp mà còn rất nhát gán.

Luồng sáng năng lượng vừa rồi hẳn là do trận pháp tạo ra, mà trận pháp đó hẳn là trận pháp truyền tống người ở cự ly ngắn đã đưa Kỳ Anh tiến vào trong thực hiện cửa khảo hạch thứ ba.”
“Lếu như bên trong đó có gì nguy hiểm, các ngươi nghĩ tại sao các đạo sư của học viện còn đưa ra cửa khảo hạch này? Mà nếu như vừa rồi Kỳ Anh thật sự gặp nguy hiểm thì Từ Nguyệt Đạo Sư còn có thể đứng ung dung ở đây hay sao?”
Đám người bị Đỗ Kim Bá lên mặt dạy dỗ thì nguyên một đám không giám lên tiếng mà đỏ mặt cúi đầu, có người tự cảm thấy mình hiểu biết nông cạn mà chịu im lặng cũng có người có chút thái độ không hài lòng với vẻ kiêu căng đó của Đỗ Kim Bá nhưng lại nhơ tới thế lực cùng thực lực của hắn thị cũng cắn răng im lặng.
Còn Trần Phong và ba vị thiên kiêu của ba gia tộc còn lại thì tỏ thái độ thờ ơ như không nghe thấy, đám người họ chi chịu trận, lắng nghe động tĩnh bên trong phòng bằng đá to lớn kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui