Trong lúc đám người còn đang bàn tán về thực lực của Hoàng Tú Anh cùng phỏng đoán thực lực của bốn vị thiên kiêu khác thì trên vị trí cửa đá, một màn xuất hiện quen thuộc xảy ra.
Cửa đá vang lên những âm thanh máy móc, rồi ánh sáng chói xuất hiện.
Trần Phong nhận thấy động tĩnh cũng lấy lại tinh thần phấn chấn dõi mắt nhìn về phía mán sáng xuất hiện, từ bên trong chậm rãi bước ra là thân hình uyển chuyển của Hoàng Tú Anh, trên tay nàng còn câm theo cây thương dài đỏ rực vắt tréo sau lưng bước ra.
Lúc này nhìn dáng vẻ của nàng rất khác so với trước khi vào bên trong, hiện giờ sắc mặt nàng có chút trắng bênh, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vương những giọt mồ hôi li ti bám trên đó.
Cùng với biểu cảm mệt mỏi trên khuôn mặt, cộng thêm bộ y phục chiến đấu có chút rách, dính bụi bẩn, núc này nhìn Hoàng Tú Anh có vẻ như vừa rồi đã trải qua cuộc chiến đấu hết sức quyết liệt.
Những nam sinh khác nhìn thấy bộ dáng yếu đuối của nàng núc này nhiều người chỉ hận không thể lập tứ đi lên đơ lấy người đẹp vào trong lòng để che chở, nhìn nàng không khác nào một đóa hoa xinh đẹp, bị gió bão phong sương lướt qua khiến cho người khác nhìn vào phải thương tiếc.
Một lúc sau khi Hoàng Tú Anh đã về tới vị trí của mình liền ngồi xuống nghỉ ngơi, mà Tử Nguyệt Đạo sư cũng tiến lên làm nhiệm vụ của mình, đạo sư vừa đưa tay ra, một cuốn vải tím từ trong cửa đá bay vút ra rơi vào trong tay của đạo sư.
Lúc này mấy răm vị môn sinh cũng không còn bán tán xì xào như vừa rồi nữa mà rất nhiều người dùng ánh mắt tò mò và chờ mong nhìn về Tử Nguyệt Đạo Sư chờ nàng ta công bố kết quả.
“Hoàng Tú Anh, mười tám tuổi, tu vi vo sư nhị trọng sơ kỳ, chiến tích đánh bại năm mươi ba người gỗ”
“Trời à, thật không thể tin được, Hoàng Tu Anh lại có thực lực cao như vậy, đã vượt xa rất nhiều thiên tài có thiên phú Huyền Cấp hạ phẩm khác.”
“Thật đáng mạnh, với chiến tích này đủ để so sánh với những cao thủ võ sư lâu năm bình thường rồi”
“Hoàng Tú Anh đã lợi hai như vậy rồi không biết còn lại bốn người kia cũng có thiên phú Huyền Cấp Trung Phẩm sẽ mạnh tới đâu”
Nhiều lời sợ hãi thán phục của đám môn sinh vang lên khắp sân rộng lớn, mà những thiên kiêu có thiên phú Huyền Cấp Trung Phẩm còn lại trong đó bao gồm cả Trần Phong nhìn thấy kết quả mà Từ Nguyệt Đạo sư công bô cũng kinh ngạc, nhìn Hoàng Tú Anh với ánh mắt đánh giá rất cao.
Trần Phong nghe được thành tích của đối thủ không thể hiện ra vẻ kinh sợ gì mà trong lòng hắn mơ hồ xuất hiện một sự hưng phấn dị thường, một cỗ chiến ý mạnh mẽ trên người hắn phát ra chỉ hận không thể ngay lập tức tiến vào trong gian phòng đá kia đánh một chận thật thoải mái.
Đồng thời ba vị thiên tài của ba đại gia tộc còn lại cũng như vậy, họ thật muốn tiến lên đánh một trận để so sánh thực lực bản thân với Hoàng Tú Anh.
Năm người bọn họ đều là thiên tài có thiên phú đạt tới Huyền Cấp Trung Phẩm, trong lòng mang theo sự kiêu ngạo của người có thiên phú cao, đều cho rằng bản thân mới là kẻ mạnh nhất.
Chính vì vậy mà giữa năm người họ cũng xuất hiện sự cạnh tranh với nhau, bốn người quay ra nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý, đặc biệt là Phạm Vĩnh Ân, hắn nhìn Trần Phong với thái độ hết sức miệt thị và coi thường.
“Chỉ là tên nhà quê, có chút thiên phú mà cũng muốn được so sánh với bổn thiếu, đợi đến lượt bôn thiếu gia ta khảo thí đánh bại toàn bộ người gõ giành được quán quân, sẽ xử lý tên nhà quê nhà ngươi”
Mà Trần Phong cũng nhận ra được sự coi thường trong ánh mắt của đối phương, khiến cho ánh mắt hắn hơi híp lại sắc lạnh hừ một tiếng thể hiện sự khó chịu, nhưng dù sao hắn mới tới Kinh Thành chưa lâu, còn chưa đứng vững gót chân, lại đang đứng trên sân nhà đối thủ lên không thể cùng đối phương có xung đột trong thời gian này.
Vì vậy Trần Phong chỉ nhìn Phạm Vĩnh Ân một cái với ánh mắt cảnh cáo rồi quay mặt đi coi như không nhìn thấy gì.
Phạm Vĩnh Ân bị Trần Phong làm cho tức đến sắc mặt sa sẩm lại, nhưng hắn rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, tuy hắn là đệ tử của đại gia tộc nhưng nếu như làm loạn ở Xích Long Học Viện nhất là trong thời điểm chiêu sinh như vậy thì cũng khó chịu nổi trách nhiệm.
“Tiểu tử, cứ đợi đấy, nhất định bổn thiếu sẽ lấy mạng ngươi”
Sau khi hạ quyết tâm nhất định phải lấy mạng Trần Phong, thì cũng đến lượt Phạm Vĩnh Ân tiến hành khảo hạch cửa thứ ba.
Theo tiếng điểm danh của đạo sư, Phạm Vĩnh Ân tiến lên trước cửa đá rồi trong nháy mắt hắn đã biến mất tại chỗ mà tiến vào bên trong.
“Nhìn kìa là Phạm Vĩnh Ân của Phạm Gia, hắn cũng là thiên tài Huyền Cấp Trung phẩm, không biết sẽ có thành tích ra sao?”
Có người nhìn thấy Phạm Vĩnh Ân đi vào gian phòng đá kia thì thấp giọng nghị luận với đồng bạn bên cạnh.
“Ta thấy Phạm Vĩnh Ân này thực lực không hề tầm thường chút nào? Thậm chí ta còn cảm thấy hắn lợi hại hơn Hoàng Tú Anh kia một chút”
“Ta thì không cho là như vậy đâu, như vậy đi hai chúng ta cá cược với nhau, người nào thua sẽ mất 50 viên Tinh Thạch.
Thế nào?”
“Được, không lẽ ta sợ ngươi hay sao?”
Cứ như vậy mà vụ các cược của hai người lọt vào tai của mấy kẻ bên cạnh, bọn họ cung nhảy vào góp vui, nhao nhao rút ra Tinh Thạch bắt đầu đánh cược.
Mà bên trong thạch thất, Phạm Vĩnh Ân đang bị năm, sau con người gỗ vây công ép hắn không có đường mà chạy.
“Chết tiệt mấy con người gõ này thật khó chơi, không hề biết đau gì cà, khó đối phó hơn người bình thường gấp mấy lần.
Thiếu gia ta không tin không đánh bại được các ngươi, chết đi”
Bên ngoài thạch thất, đã hai giờ đồng hồ trôi qua, mọi người không còn sôi động như lúc ban đầu nữa, đa số họ đềm in nặng chờ đợi kết quả từ sau cánh cửa đá kia.
Rồi việc gì tới cũng sẽ tới, ngay lúc đó trong bầu không khí im ắng đó có một tên môn sinh kích động hô lớn.
“Ra rồi, ra rồi, Phạm Vĩnh Ân công tử đi ra rồi”
Ngay lập tức mọi người lấy lại tinh thần, đua nhau đưa ánh mắt chờ đợi tới phía cánh cửa đá, từ trong màn sáng bước ra là Phạm Vĩnh Ân, lúc này hắn không còn vẻ phong lưu đẹp trai của một vị công tử nửa mà có vẻ như một người đã bị cho ăn hành ngập mặt thì đúng hơn.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ lấm lem bùn đất, cùng với khuôn mặt sưng húp như trái dưa hấu của Phạm Vĩnh Ân mà kinh ngạc không nói lên lời.
Bọn họ khó mà nhận ra đây là vị công tiểu công tử tiếng tăm lừng lẫy Phạm Vĩnh Ân của Phạm Gia nữa.
Đám người đó cũng khó mà tin được rằng với thực lực cùng thiên phú của Phạm Vinh Ân sau khi vào thạch thất đó lại trở nên thê thảm như vậy.
Tử Nguyệt Đạo sư nhìn thấy Phạm Vĩnh Ân như vậy cũng khó mà tin tưởng được mà trợn mắt ngạc nhiên.
Không biết kết quả khảo thứ ra sao như với trạng thái của Phạm Vĩnh Ân hiển tải chỉ có thể miêu tả bằng một từ “thảm”.
Bị đánh cho thành như vậy khiến cho Phạm Vĩnh Ân nộ hỏa trùng trùng trợn mắt nhìn các môn sinh khác quát lớn.
“Các ngươi nhìn cái gì? Lũ khốn kiếp, có tin ta móc mắt các ngươi ra hay không?”
Đám đám đông tuy bị mắng như không ai lên tiếng phản đối hay có ý kiến gì, một phần vì ngại thận phận của đối phương và cũng có một phần là họ đều cho rằng câu mắng
“Lũ khốn kiếp” kia của Phạm Vĩnh Ân mà mắng những người khác, trong đó không có bản thân, cho nên ai cũng không lên tiếng.
Cùng lúc đó cánh cửa đá cũng lần lữa phát sáng lên, rồi từ trong đó bay ra một cuộn vải ghi chép được Tử Nguyệt Đạo Sư bắt được.
Đó là ghi chép về thành tích của Phạm Vĩnh Ân trong cửa khảo hạch thứ ba này, sau khi đạo sư mở ra nhìn kết quả bên trong, trên vẻ mặt không giấu được sự hài lòng lẫn vui vẻ rồi cất cao giọng công bố.
“Phạm Vĩnh Ân, mười tám tuổi, tu vi võ sư nhị trọng hậu kỳ.
Thành tích đánh bại sau mới người gỗ”