Trần Thừa Thiên nhìn về phía hai người Trần Phong và Trần Linh nói.
- Hai đứa con cũng hay quay về chăm chỉ tu luyện sau bảy ngày hai đứa nhất định không được làm cho ta thất vọng đấu đó.
Đây là một chút đan dược cấp hai và cấp ba hạ phẩm hai đứa hay cầm lấy đi nhớ là phải chăm chỉ tu luyện tương lai của gia tộc phải nhờ vào lớp người trẻ các con rồi.
Dứt lời Trần Thừa Thiên lấy từ trong không gian giới chỉ ra mấy lọ đan dược phân biệt đưa cho Trần Phong và Trần Linh hai người.
Sau khi nhận đan dược Trần Phong lễ phép nói.
- Cha người yên tâm đi con sẽ không để người thất vọng đâu.
Rồi y cũng quay về phòng của mình mà chăm chỉ tu luyện.
Đứng bên cạnh Trần Linh chỉ im lặng chứng kiến hết thảy, sau khi nhận lấy đan dược nàng cúng cúi chào nghĩa phụ của mình mà chở về tiểu viện của mình.
Trên đường chở về phòng Trần Phong không ngừng miên man suy nghĩ hắn thật sự rất không hiểu thái độ của Trần Linh đối với hắn rốt cục là sao?
Nàng từ sau ngày hôm đó vấn luôn cố ý tránh mặt hắn nếu như hai người có vô ý gặp nhau như ngày hôm nay thì nàng lại có thái độ rất lãnh đạm với hắn, Trần Phong nghĩ.
- “không lẽ đại tỷ đã thực sự giận ta và ghét bỏ ta sao? Không lẽ trong mắt nàng ta hiện tại trở lên đáng ghét như vậy hay sao?”
Trần phong đã nhiều lần định lấy hết can đảm dũng khí để hỏi Trần Linh một cách thẳng thắn nhưng hắn thật sự không có nổi can đảm đó mặc dù rất muốn cùng nàng nối truyện vui vẻ như trước kia.
Còn Trần Linh sau khi về tới tiểu viện của mình tâm trạng của nàng cũng rất phức tạp, bản thân nàng cũng rất muốn cùng Trần Phong chở lại mối quan hệ tỷ đệ thân tình như trước kia nhưng nàng lại không giám đối mặt với Trần Phong nàng rất sợ khi đối mặt với hắn nàng sẽ không giữ được bình tĩnh.
Dù là ai thì sau khi đã chải qua hoàn cảnh giống như nàng thì mấy ai có thể bình tĩnh coi như chưa có truyện gì xảy ra được.
Cố gắng bỏ hết các suy nghĩ nhiễu loạn trong đầu đi nàng quyết đình dù có truyện già xảy ra thì bản thân phải có bản lĩnh cùng có năng lực nhất định mới có thể tự tin thản nhiên đón nhận vì vậy nàng quyết định điên cuồng tu luyện cố gắng trong bảy ngày sắp tới dưới sự giúp đỡ của mấy viên linh đan nàng có thể thành công đột phá chở thành võ sư nhị trọng.
Sau đó nàng không màng hết thảy mà ngồi xuống khoanh chân đả tọa tĩnh tâm tu luyện.
Vài ngày tiếp theo tại tiểu viện có phương viên hàng mấu có một thiếu niên khí chất bất phàm đang không ngừng huy động thanh kiếm tỏng tay mà đánh về các hướng xung quanh khiến cho kiếm phong phát ra ào ào như cương phong bão táp, những cây cỏ chung quang cũng theo đó mà nghiêng ngả không ngừng.
Sau một hồi tập luyện vất vả người thiếu niên đó toàn thân mồ hôi chảy ròng ròng như nước khiến bộ y phục trên người có thể nhìn thấy được bằng mắt thường đã ướt khôn ít nhưng trên mặt cậu thiếu niên đó lại không hể tỏ ra vẻ mệt mỏi hay chán nản mà ngược lại trên khuôn mặt đó lại xuất hiện vẻ mặt tinh thần phấn chấn cùng thêm chút hưng phấn.
Đúng núc đó từ xa đi tới là một cô thị như dáng người xinh đẹp động lòng người với khuôn mặt thanh tú nhã nhặn không thua kém các tiểu thư cao quý của một gia tộc nào trong thành.
Người đang đi tới trính là Tinh nhi nàng có vẻ rất quan tâm tới thiếu niên kia mà nhẹ nhàng nói.
- Thiếu gia người mau nghỉ ngơi đi người đã luyện kiếm cả buổi rồi, ngài đừng vì quá mải mê tu luyện mà gây ảnh hưởng tới thân thể của mình.
Nói rồi nàng cầm chén nước trên tay đưa tới người thiếu niên đó.
- Thiếu gia mau, ngài mau uống nước đi để nô tỳ giúp người lau mồ hôi.
Nàng nhẹ nhàng lấy trong người ra chiếc khăn tay rồi cẩn thận lau những vệt nước đang chảy trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đó trong khi hắn ta đang không ngừng uống nước.
Đúng vậy người thiếu niên đó trính là Trần gia thiếu chủ Trần Phong của chúng ta, mấy ngày hôm nay cậu vẫn không ngừng chăm chỉ tu luyện có thể nói là điên cuồng tu luyện khiến người hầu hà cậu Tình nhi trông thấy cũng đau lòng không thôi.
Tuy nhiên cái gì cũng có cái gia của nó, đền đáp lại sự cố gắng không ngừng đó trính là sự tiến bộ không nhỏ của Trần Phong.
Hiện tại tu vi của hắn cũng đã xưa đâu bằng nay nhìn từ khí thế trên người Trần Phong tỏa ra hẳn là y đã đột phá võ sĩ cảnh nhị trọng.
Không chỉ như vậy mấy ngày qua kiếm pháp của Trần Phong cũng tiến bộ vô cùng to lớn chước kia chiêu kiếm “Lưu Tinh Vấn Lạc” mới chỉ nhập môn được bao ngày mà hiện tại cậu đã luyện tới tiểu thành rồi cách đại thành không xa nữa.
- Tình nhi ta không sao, mấy ngày nay vất vả cho nàng rồi.
Tình nhi nàng cũng không cần chỉ suốt ngày làm việc như vậy hãy chú ý tới việc tu luyện của bản thân một chút không được lơ là.
Nhìn Tình nhi đang quan tâm mình Trần Phong cảm thấy rất vui cũng thương tiếc cho nàng xuất thân kém tuy nhiên y lại không hề bạc đãi nàng mà vẫn tận tâm chỉ đạo nàng tu luyện, hiên nay Tinh nhi mới hơn mười năm tuổi nhưng đã có thực lực cùng tu vĩ võ đồ bát trọng sơ kỳ tất nhiên là không thể chánh được công lao bồi dưỡng của Trần Phong mấy ngày qua nếu không với thiên phú của nàng hiện tại không có tài nguyên tốt cũng khó mà nhanh như vậy đột phá bát trọng cảnh võ đồ.
Cùng lúc đó tại một tiểu viện trồng nhiều hoa rất xinh đẹp có một thiếu nữ xinh đẹp như tiên tử khí chất thanh nhã cao quý không nhiễm bụi trần đang luyện kiếm một cách hăng say như không biết mệt nhọc, nàng đã ở đây luyện kiếm cũng cả buổi rồi.
Nhìn những giọt mồ hôi trên trán cùng gương mặt xinh đẹp quyến rũ cùng tràn đầy vẻ cao quý kiêu ngạo kia thật hấp dẫn câu hồn người thì cố thị nữ bên cạnh nàng cũng ngây người mà chiêm ngưỡng cảnh đẹp này, một hồi khi thấy ánh nắng đã lên đến đỉnh điểm cô thị nữ kia có vẻ rất nóng lòng nhìn về phía người đang luyện kiếm đó mà thúc giục nói.
- Tiểu thư người mau nghỉ ngơi thôi bây giờ đã là giữa chưa rồi lếu còn như vậy thì e rằng với tu vi hiện tại của người cũng không chịu nổi cường độ tập luyện cao như vậy suốt mấy ngày qua.
Thị nữ của mình đã nói như vậy với lại nàng cảm thấy cũng đã luyện tập thấm mệt lên cũng không có phản bác mà thu kiếm đi về phía chiếc bàn kê ngay đó ngồi xuống.
Nhìn người thị nữ chước mặt nàng có vẻ quan tâm hỏi.
- Thế nào rồi mấy ngày gần đây “bảo bối” ấy xao rồi.
Đúng vậy người hỏi đó trính là đại tỷ của Trần Phong Trần Linh tuy nàng hiện tại rất sợ đối mặt với Trần Phong nhưng nàng cũng vẫn rất quan tâm tới hắn, rù sao tình cảm của nàng đối với hắn tuy chưa hẳn là tình yêu nam nữ nhưng cũng không phải tình cảm tỷ đệ thông thường có thể so sánh.
- Tiểu thư mấy ngày nay thiếu chủ vẫn luôn ở trong tiểu viện của minh không ngừng tu luyện giống như tiểu thư vậy đều rất chăm chỉ.
Nhận được đáp án của tiểu Liên Trần lInh có vẻ rất hài lòng nói.
- Vậy sao, rất tốt nhưng đệ ấy chăm chỉ khắc khổ tu luyện như vậy chỉ sợ chịu không ít khổ đi.
Khi nàng biết Trần Phong chăm chỉ tu luyện cũng rất vui nhưng cũng không thể nào không đau lòng khi biết “bảo bối” của mình cũng chịu không ít khổ nhưng hiện tại hai người không tiện gặp mặt nàng chỉ đành thời dài.
Thấy tiểu thư của mình tâm tình phức tạo như vậy tiểu Liên là thị nư hầu hạ Trần Linh đã lâu cũng thấy không hiểu mà nói.
- Tiểu thư người đã muốn gặp thiếu chủ ngài ấy như vậy sao không trực tiếp tới tiểu viện lơi ngài ấy đang tu luyện mà phải kìm lén bản thân
Một tiếng thở dài cùng cảm thán từ Trần Linh phát ra nói.
- Tiểu Liên có một sô việc ngươi không phải người trong cuộc ngươi không thể hiểu được.
Rồi nàng cũng tự nói một câu để an tâm bản thân rằng:
- Hãy đợi tới khi đại hội gia tộc tới rồi tính vậy.
Haii
.