Cầm miếng sắt đen thui trên tay, trong lòng Trần Phong có linh cảm thấy vật này không phải tầm thường.
chính vì như vậy hắn mới đánh cược một phen, bỏ ra một lượng không nhỏ đồng vàng mua lại nó.
Nhưng khi cầm lấy nó, sau một hồi rất lâu, Trần Phong cũng thừ nhiều cách để khám phá xem bên trong tấm sắt này có gì.
Nhưng mọi thứ hắn làm đều trở nên vô dụng.
Không biết miến sắt đen này được làm bằng gì mà rất cứng rắn.
Trần Phong đã thử nhiều cách mà vẫn không tạo được trên đó một vết hằn.
Thậm chí hắn đã dùng thanh huyền binh nhị cấp thượng phẩm của mình để mà chém nên tấm sắt đó.
Nhưng vẫn là cho hắn thất vọng, tấm sắt đen thui đó vẫn không có phản ứng gì.
Chán nản, Trần Phong đem nó cất vào trong người, bởi hắn nhận thấy mặt đật có dấu hiệu rung chuyển nhẹ.
“Thôi vậy đem nó cất đi, biết đâu thời cơ tới, ta có thể biết bí mật gì đó bên trong”
Trần phong âm thầm tự nhủ với bản thân như vậy, bởi hắn tại sâu trong tâm linh có một loại linh cảm thần bí, khi Trần Phong mới lần đầu tiên nhìn thấy tấm sắt đó, trong lòng hắn tự dưng lại nổi lên một loại khao khát muốn có được nó phi thường mãnh liệt.
Đến mức trong đầu Trần Phong thậm trí còn nảy ra suy nghĩ giết người đoạt bảo, tuy nhìn tấm sắt đó không giống bảo vật gì nhưng.
Chỉ riêng việc nó có thể chịu đựng một võ sĩ ngũ trọng đỉnh như Trần Phong toàn lực ra tay mà vẫn không hư hao gì thì đã là rất phi thường rồi.
Cùng lúc đó mặt đất trung quanh sơn động bắt đầu rung chuyển dư dội, tựa hồ như đang có một cơn động đất lớn xảy ra vậy, khiến cho không ít võ giả quang đây hoang mang.
Trong đó bao gồm cả Trần Phong.
Nhưng không biết ở đâu có một giọng nói vang nên khiến tất cà mọi người rất nhanh đều bình tĩnh chở lại.
“Mọi người không cần hoảng loạn, đâu là dấu hiệu cho thấy sơn động bên trong sắp tới giờ mở ra cho lượt võ giả kế tiếp vào”
Tên võ giả đó vừa dứt lời thì trước cửa sơn động, tảng đá to lớn đang phong kín của động bỗng nhiên ầm ầm lau động rồi nhanh tróng mở ra nối vào.
Chỉ vài giây sau đó, mặt đất bắt đầu trở lại trạng thái bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Cũng cùng lúc đó từ bên trong động có không ít âm thanh lạ phát ra, càng ngày càng rõ, rồi một loạt năm tới sau nhân ảnh từ trong sơn động phi ra mà không ngừng kêu lớn.
“Ha ha ta rốt cục cũng được thoát ra rồi, ha ha đúng là ông trời không tuyệt đường người”
Tiếp đo hắn không có để ý tới mọi người xung quanh mà một mách nao tới con đường xuống núi.
Tiếp đó là mấy nhân ảnh kia cũng lần lượt phi thân mà chạy tứ tán.
Đám võ giả chờ bên ngoài sơn động cùng không kịp phản ứng.
Tới khi mấy cái nhân ảnh kia đã biết mất khỏi tầm mát của đám đông mới có một tên hán tử đầu trọc, thân thể to lớn quát nên.
“Không hay rồi, bọn họ bên trọng động hẳn là nhận được bảo vật gì đó, mọi người mau đuổi theo cướp lấy, đừng để cho bọn chúng chạy thoát”
Như bị kịch thích tình thần, trong đám đông nhất thời cũng có vài thân ảnh lập tức phi thân đuổi theo đám người mới thoát ra khỏi sơn động vừa rồi.
Đến đây mọi người mới nhớ ra rằng từ lúc sơn động này được phát hiện tới nay thì đã có không ít người vào trong đó.
Xong hầu như không có mấy ai có thể toàn thân trở ra, những người ra ngoài được thì kẻ bị tàn phế, kẻ bị tâm thần, kẻ thì sau khi ra ngoài được một thời gian thì lại bị mất mạng một cách quỷ dị.
Cho tới vừa rồi mấy đạo nhân ảnh vừa thoát ra khỏi sơn động vừa rồi cùng nhưng hành động và lời nói của bọn chúng.
Chứng tỏ bọn họ rất có thể may mắn đoạt được bảo vật gì đó trong động mới có thể bình an rời khỏi như vậy.
Chỉ trong chốc nát đám người đuổi theo cướp đồ từ một vài người đã thành cả vài chục người.
Khiến nhân số lơi đây giảm đi không ít.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Trần Phong chỉ biết cảm thán.
“Đúng là bảo vật làm người ta bị che mở lý trí, vì nó mà không tiếc làm những việc giết người cướp của”
Sau đó hắn cũng chỉ biết thở dài, nhìn hơn ba mươi người còn lại bên ngoại sơn động.
Trong số tất cả bọn họ không có ai muốn rời đi cả, bao gồm cả Trần Phong, vì đơn giản mọi người đều giữ trong đầu một ý nghĩ là cầu phú quý trong nguy hiểm.
Họ hy vọng lần mạo hiểm này có thể thay đổi vận mệnh bản thân, dù có nguy hiểm tới tính mạng đi nữa nhưng vẫn đáng để trả giá.
Rồi cà đám không ai nói với ai câu nào mà cùng nhau lần lượt đi vào sơn động, thám hiểm.
Phía bên ngoài sơn động, dưới trân núi, đang có một đám người gồm hơn hai mươi người đang không ngừng đuổi theo hướng những người từ trong sơn động ra.
Hơn hai mươi người này họ không muốn mạo hiểm tính mạng của mình để vào trong sơn động thần bí đó.
Họ quyết định đuổi theo nhưng kẻ may mắn bình an ra khỏi sơn động đó, nhưng người đó hẳn đã đoạt được bảo vật gì đó nên mới may mắn ra khỏi sơn đông như vậy.
Chính vì suy đoán như vậy mà dẫn đến tình cảnh hiện tại, một đám mấy chục người đang truy sát năm người.
Trong quá trình đào tẩu, năm người kia như đã ở trong sơn động bàn tính trước, họ sau khi thoát khỏi đó thì lập tức không ai bảo ai mà phân tán ra các hướng chạy trốn.
Dưới dốc đã hiện có một tên nam tử y phục rách rưới, trên mình có không ít vết thương đang bị năm, sáu người khác vây quanh.
Nhưng người đó ai cùng mặt đầy sát khí, rồi trong đám người đó có một tên nam tử bụng phệ bước ra nói.
“Lương Chấn ngươi khôn hồn mau đem nhưng thứ trong sơn động kia đoạt được dao ra.
Bổn đại gia sẽ xem xét tha chết cho ngươi, còn không thì hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi đây nửa bước”
Nhìn tên cao thủ bụng phệ đó, kẻ được gọi là Lương Chấn kia khinh thường nói.
“Giao ra bảo vật, hừ những thứ đó đều là ta liều mạng mới có được, dựa vào cái gì ta phải đem nó cho các ngươi.
Lực cười, đều là một đá nhát gan, sợ chết, có bản lĩnh thì hay nên hết đây, bổn đại gia ta liều mạng với các ngươi”
“Ha ha, Lương Chấn, tuy ngươi đã đột phá võ sư nhưng hiện tại ngươi lại đang bị thương không nhẹ.
Đối đầu với hai võ sĩ đỉnh phong cùng ba võ sĩ thất trọng như chúng ta, ngươi có mấy phần nắm trắc”
Tên nam tử thủ lĩnh bụng phệ thấy vẻ không khuất phục của Lương Chấn thì bực mình nói ra, sau đó hắn ra hiệu cho đám người của mình cùng nhau tấn cồng Lương Chấn.
“Anh em, cùng tiến lên, tên này đã trọng thương không nhẹ, e là hắn không trụ được bao lâu nữa đâu.
Mọi người cùng xông lên giết hắn đoạt lấy bảo bối”
.