Sau khi nhận được toàn bộ chuyền thừa của vị tiền bối thần bí kia, Trần Phong không có rời đi, bởi trong truyền thừa của vị tiền bối kia có nói qua, trong mộ thất của người, năm đó còn một chút đồ vật được phong ân tới ngày nay.
Vì vậy Trần Phong muốn từ mộ thất này đem toàn bộ bảo tàng đó đi.
Trần Phong tiến lại gần chiếc quan tài bằng đá cẩm thạch to lớn kia, nhìn những hoa văn kỳ dị, toát lên vẻ tang thương của thời gian mà trong lòng không khỏi cảm thán.
“Cho dù là một cao thủ tuyệt thế, quát tháo phong vân một đời như tiền bối đây, không ngờ cuối cùng vẫn chở về với cát bụi.
Ngay cả thân thể sau khi chết đi cũng không còn.
Than ôi thời oanh liệt nay còn đâu!”
Hắn vận dụng tu vi, mạnh mẽ đem lắp quan tài bật ra, đúng như trong truyền thừa đã nói, bên trong quan tài không hề có thi thể của vị tiền bối thần bí kia, thân thể của ngài đã sớm tan biến trong chận chiến năm đó rồi.
Chuyền thừa ở đây chỉ là do một phần tàn hồn của người đó may mắn còn sót lại lập ra mà thôi.
Còn ông lão canh mộ kia cũng là một vị võ giả thượng cổ, vốn là thuộc hạ của vị tiền bối đó, cũng may mắn không hoàn toàn chết đi mà tồn tại ở dạng nguyên thần.
Nhưng nguyên thần của ông lão đó nguyên vẹn hơn, có thể dựa vào thủ đoạn nghịch thiên mà duy trì hơi tàn qua trăm vạn năm.
Còn phần tàn hồn của vị tiền bối kia đã rất yếu ớt, sau khi bố trí chuyền thừa của bản thân liền triệt để tan thành mây khói, mãi mãi tan biến trong thế gian, còn nguyên thần của ông lão kia thì vẫn tồn tại thủ mộ tới ngày nay.
Bỏ qua những tạp niệm Trần Phong nhìn vào trong quan tài thì thấy trong đó có rất nhiều chiếc bình nhỏ bằng sứ, được niêm phong rất cẩn thận.
Nhưng Trần Phong từ trong chuyền thừa cũng nhận được thông tin rằng năm đó khi chiến đấu, vị tiền bối kia vì bản thân bị trọng thương nghiêm trọng, đã đem số lượng lớn đan dược bản thân luyện chế được để cải thiện thương thế.
Vì vậy số đan dược lưu lại cũng không còn nhiều, mà đại đa số chúng phẩm chất cũng không cao, không có tác dùng gì đối với người đó.
Nhưng đối với Trần Phong và Trần Gia hiện tại thì những viên đan dược cấp thấp trong mắt vị tiền bối thần bí đó cúng là bảo vật vô gia.
Trần Phong nhanh tróng dựa theo phương pháp trong chuyền thừa để phá giải cấm chế trong một bình sứ.
Hắn nhanh tróng đem viên đan dược trong đó đổ ra, nhưng lại khiến cho Trần Phong vô cùng thất vọng và tiếc nuối là bên trong bình sứ đổ ra lại là chút bụi không có tác dụng gì.
Trần Phong sững người, hắn không ngờ có tình huống như vậy xảy ra, theo như trong chuyền thừa hắn nhận được thì đây hẳn là một bình đan dược cao cấp chứ, với tu vi như vị tiền bối kia hoàn toàn không có khả năng đùa giỡn Trần Phong, hoặc nói tiền bối đó khinh thường đùa giỡn hắn.
Nhưng hiện thực đau đớn, chiếc bình đan dược trên tay Trần Phong hiện tại chỉ là một đám bụi bặm hoàn toàn là thứ vô dụng.
Hắn không cam lòng, vì vậy Trần Phong tiếp tục từ trong quan tài lấy ra một bình sứ đựng đan dược, tiếp tụng phá bỏ cấm chế, như lần trước khiến Trần Phong thất vọng, bên trong bình sứ thứ hai vẫn là bụi đan.
Cứ như vậy Trần Phong mang theo vẻ không cam lòng mà lần lượt đem mấy chục bình đan dược trong thạch quan kiểm tra.
Sau khi hoàn tất công việc Trần Phong may mắn thấy được chừng chục bình dan dược có chưa đan dược hoàn chỉnh, không bị hao tổn gì.
Mấy chục bình đan dược vậy mà chỉ còn có hơn chục bình, khiến cho Trần Phong có chút tiếc nuối nhưng cũng không thất vọng.
Vì trong hơn chục bình đan dược kia, Trần Phong phát hiện những viên đan dược kia vẫn được bảo toàn vô cùng tốt, mà chúng lại có phẩm chất không hể thấp.
Trong hơn mười bình đan dược đó, Trần Phong dựa vào tri thức về dan dược mà hắn được tiếp nhận trong chuyền thừa mà phân biệt được sáu phần trong số chúng là đan dược cấp năm chuyên để cao thủ võ vương trở nên dùng để tu luyện và đột phá bình cảnh.
Ba phần đan dược còn lại trong số đó vậy mà lại là đan dược cấp sáu, là loại cao giai đan dược dùng để cao thủ Võ Hoàng cảnh tu luyện, còn một thành đan dược cuối cũng, cũng là thất phẩm đan dược, loại đan dược này ở Xích Long Vương Chiều vốn đã tuyệt tích cả ngàn năm.
Nếu để tin tức Trần Phong nắm dữ đan dược thất phẩm truyền ra e là khiến cho toàn bộ Xích Long Vương Chiều dấy lên một chận gió tanh mưa máu, thậm chí hai vương chiều bên cạnh Vương Chiều Xích Long là Thiên Nguyệt Hoàng Chiều và Đại Chu Vương Chiều cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Trần Phong sau khi thu thập mấy bình đan dược đó, hắn cẩn thận nhìn lại vào trong thạch quan một lượt xem còn sót lại gì không.
Có thể nói vận khí của hắn rất tốt, Trần Phong từ trong đống vỏ bình đan dược đó phát hiện ra một tấm ngọc bài màu trắng toát.
Như hắn đoán không lầm thì tấm ngọc bài này là một tấm ngọc quyết, trong đó hẳn là có khắc ấn công pháp nào đo.
Trần Phong dùng tâm thần của mình dung nạp vào tấm ngọc bài đó kiểm tra, kết quả không ngờ khiến cho hắn vui mừng khôn xiết.
Theo những gì ghi lại trong ngọc giản thì bộ công pháp trong đó có tên Thanh Thiên Ngọc Quyết, là một bộ công pháp Thiên Cấp thượng phẩm, hắn cầm tấm ngọc bài trên tay mà hai tay không ngừng run lên vì hưng phấn.
Phải biết công pháp tu luyện chân quý tới bực nào.
Ngay cả những gia tộc lớn như Trần Gia, Văn Gia, Bạch Gia ở Vọng Long Thành cũng chỉ có một bộ Huyền Cấp Hạ Phẩm làm vật chấn gia chi bảo, chỉ có những thành viên chủ chốt trong gia tộc mới có được quyền tu luyện.
Vậy mà hiện tại Trần Phong lại có trong tay một bộ công pháp Thiên cấp, còn chưa kể đến trong đầu hắn còn có công pháp nghi có cấp độ vượt qua Thiên Cấp Thượng phẩm.
Lần thu hoạch này đối với Trần Phong đúng là có ý nghĩa vô cùng to lớn, nó rất có thể là điều làm thay đổi vận mệnh hắn.
Trần Phong cầm tấm ngọc bài trên tay, nhìn vào đám đan dược quý báu trong thạch quan thì thào nói.
“Có những thứ này, Trần Gia ta nhất định trong thời gian ngắn sắp tới xưng bá Vọng Long Thành.
Sau vài năm nữa thôi, với bộ công pháp và đan đám đan dược này dư sức khiến gia tộc ta xưng bá một phương, cho dù là hoàng thất hay Lăng Vân Phái cũng bị đè dưới chân.”
Trần Phong nhanh tróng thu hồi cảm giác hưng phấn lại trong lòng, hắn tiếp tục nhìn lại tỏng thạch quan xem còn bảo bối gì không.
Sau nhiều lần tìm kiếm Trân Phong cuối cùng cũng phát hiện trong thạch quan còn một chiếc nhẫn nhìn có vẻ khá thô sơ, nhìn chiếc nhẫn đó không hề giống một bảo vật gì cả mà có vẻ ngoài đơn thuần như một món đồ trang sức bình thường.
Nhưng trong nội tâm Trần Phong thì lại mách bảo, thứ đó chắc chắn không phải vật tầm thường, vì đơn giản hắn tin tưởng, những vật mà được vị tiền bối kia lưu lại trong thạch quan hẳn không phải vật tầm thường.
Trần Phong cẩn thận đem chiếc nhẫn đó nên tay kiểm tra một lượt nhưng không có phát hiện gì, hắn chỉ đành thở dài rồi đem nó cất đi.
“Ta tới nơi này cũng được một thời gian rồi, số lương khô đem vào đã không còn nhiều, mà bào vật cũng đã lấy được nhiều như vậy rồi.
Ta cũng đến lúc nên rời khỏi đây thì hơn."
.