Trần Phong một mạch chạy ra khỏi sơn động không giám quay đầu lại, hắn không giám ở lại trong đó, ai biết đâu vị tiền bối xinh đẹp đó có hay không bất ngờ thay đổi thái đội đòi giết hắn thì giở.
Sau đó chăm chú làm bữa tối, dù sao cà ngày hôm nay hắn cũng chưa được ăn gì, nếu không ăn e là hắn không chết bởi dã thú thì cũng chết bị kiệt sức mất.
Sau khi làm xong bữa tối, Trần Phong đứng lấp ló ngoài cửa động một hồi lâu, hắn không biết có nên vào trong đó hay không nữa, ai biết được khi hắn vừa bước vào, chào đón hắn lại là mũi kiếm sắc nhọn kia thì sao? Nhưng hắn cũng không thể ở ngoài, trời thì đã tối, hắn mà đi lang thang trong rừng thì chẳng khác nào tìm cái chết.
Cuối cùng hắn cũng lấy hết can đảm quyết định vào trong sơn động, hắn chậm dãi đi từng bước, mắt thì không ngừng đảo loạn nhìn ngó xung quanh, hắn chỉ sợ bản thân như lúc trước còn chưa kịp phản ứng đã bị khống chế.
Sau khi cẩn thận quan sát, phát hiện không có nguy hiểm gì, hắn mới an tâm đi vào.
Trong động phủ lúc này Mạc Khuynh Thành đang khoanh chân ngồi đả tọa, nàng tuy ngồi bất động như vẫn tỏa ra lét đẹp phi thường, nàng như đóa hoa nở giữa rừng, mang theo sự quyến rũ cũng lét đẹp thùy mị nhưng vẫn tạo cho người nhìn một chút khí chất hoang dã.
“Khuynh Thành tỷ, bữa tối ta đã chuẩn bị xong rồi, người mau ra ăn một chụt, tuy tới cảnh giới như tỷ không cần ăn cũng được như dù sao tỷ cũng đang bị thương.
Nên ăn một chút để thân thể nhanh tróng hồi phục”
Không thấy nàng ta trả lời, Trần Phong cũng không có lải nhải, hắn biết ý đem nửa con gà nướng đất thơm phức trên chiếc xiên gỗ để xuống tảng đá gần đó.
Xong việc hắn cũng tìm tới một góc sơn động đem nửa con gà nướng còn lại ăn.
Sau khi hắn an một hồi thì mới thấy Mạc Khuynh Thành mở mắt đem một nửa con gà nướng kia rồi quay người đi ăn.
Trong đầu Trần Phong suy đoán, hẳn Mạc Khuynh Thành không có ăn ngay là sợ Trần Phong hắn động tay, động chân vào đồ ăn.
Nhưng khi thấy Trần Phong ăn một cách ngon lành thì mới yên tâm, thấy vậy hắn chỉ còn cười bất đắc dĩ rồi lắc đầu cho qua.
Trong lúc đó giọng dịu dàng của Mạc Khuynh Thành từ đằng xa bỗng vang nên.
“Ngươi cười với lắc đầu cái gì, có gì đáng cười hay sao”
Trần Phong cũng xuýt bị dọa, nàng ta rõ ràng đang ngồi quay lưng về phía hắn vậy mà nàng ta có thể biết được hắn đang làm gì.
“Không Phải là nàng ta có mắt mọc đằng sau đấy chứ”
Trần Phong thầm nghĩ trong lòng, hắn đúng là không hiểu tại sao nàng ta lại lợi hại như vậy.
“Đệ chỉ là cảm thấy, không ngở Khuynh Thành tỷ lại là người cần thận tới vậy.
Nếu ta có tâm muốn mưu hại tỷ thì đã ra tay trong lúc tỷ còn đang hôn mê kìa, cần gì phải đợi tỷ tỉnh lại”
“Hừ”
Mạc Khuynh Thành không đáp, nàng ta chỉ nặng ngồi ăn hết phần bữa tối của mình, sau đó che lại khăn chùm mặt.
“Phải rồi, Khuynh Thành tỷ, tỷ tới từ đâu, tại sao lại đánh nhau với Xà Vương?”
“Tiểu đệ là đệ tử của Trần Gia ở Vọng Long Thành cách đây mấy trục dặm, không ngờ ở Vô Tận Sơn Mạch này lại có duyên gặp mặt với một cao thủ như tỷ”
Mạc Khuynh Thành nhìn Trần Phong một lúc rồi thở dài nói.
“Nói cho ngươi cũng không sao, ta đến từ Kinh Thành, nghe nói lơi đây có tung tích của Ngọc Lộ Linh Tuyền thì ta tới đây điều tra.
Sau khi ta tra ra được Hắc Thủy Kim Xà Vương có được tung tích của Ngọc Lộ Linh Tuyền thì tới tìm hắn trao đổi.”
“Không ngờ con Hắc Xà đó cứng đầu tới vậy, điều kiện gì nó cũng không chịu, cuối cùng hai bên tranh đấu, ta bị ló tính kế nên mới bị trọng thương, không ngờ con Hắc Xà đó cũng rất biết dùng thủ đoạn.
Nếu ta khôi phục thực lực nhất đinh sẽ lấy mạng con súc sinh đó”
Trần Phong nghe nhắc tới Ngọc Lộ Linh Tuyền thì mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Mạc Khuynh Thành nói.
“Không ngờ lại là Ngọc Lộ Linh Tuyền, thiên địa bảo vật bực này.
Nếu không đúng là có rất ít lý do gì khiến hai Vương Cấp cao thủ tranh đấu tới không màng sống chết như vậy”
Lần này thì Trần Phong lại được Mạc Khuynh Thành nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên nói.
“Ngươi vậy mà cũng biết tới Ngọc Lộ Linh Tuyền, xem ra Trần Gia ngươi cũng có chút môn đạo”
Mạc Khuynh Thành thật có chút ngạc nhiên, bởi vị như Trần Phong đã nói Ngọc Lộ Linh Tuyền là thiên địa kỳ chân, có rất nhiều tác dụng thần kỳ.
Như dùng nó để trị thương, vết thương có thể với tốc độ nhanh tróng khôi phục, còn nếu như dùng để tu luyện thì dù là cao thủ Vương cảnh cũng có tác dụng tăng gấp đôi tốc độ.
Không chỉ như vậy, nếu đem Ngọc Lộ Linh Tuyền để luyện đan thì có thể tăng tỷ lệ thành đan nên tới năm thành, những đan dược được loại linh dược này làm thuốc dẫn thì có mức độ tinh khiết và dược lực manh hơn tới mấy thành.
Không chỉ luyện đan mà cho dù dùng Ngọc Lộc Linh Tuyền để luyện khí cũng có tác dụng rất lớn.
Có thể coi Ngọc Lộ Linh Tuyền là bảo vật thế gian hiếm thấy, có rất nhiều tác dụng kinh người, vì vậy giá trị của nói không phải nói.
Lại nói tới Ngọc Lộ Linh Tuyền xưa nay rất hiếm thấy, có khi cả mấy trăm năm, cả ngàn năm mới thấy nó xuất thể một lần.
Từ đó có thể thấy được gia trị của Linh Tuyền đó có thể nói là cực kinh người để hình dung.
Cũng chính vì rất hiếm thấy trên thế gian, nên những người biết về Ngọc Lộ Linh Tuyền đã ít lại càng ít, những người có thể biết được chút ít tin tức về Ngọc Lộ Linh Tuyền không ai không phải là những tuyệt thế cao thủ, là những lão quái vật sống cả ngàn năm.
Như trước mắt nàng, một thiếu niên mới mười mấy tuổi lại có biết tới thiên địa kỳ chân bực này, bảo sao không khiến Mạc Khuynh Thành kinh ngạc.
“Mạc tỷ nói quá, ta chỉ là tình cờ đọc được trong một cuốn cổ thư mà thôi, trong đó có nhắc tới vài loại Thiên Địa kỳ trân mà Ngọc Lộ Linh Tuyền lại vừa hay là một trong số đó”
“Ồ vậy sao? Xem ra cuốn cổ thư mà ngươi nhắc tới hẳn là không tầm thường.”
Dưới ánh mắt hoài nghi của Mạc Khuynh Thành, Trần Phong biết bản thân nói dối đã bị lộ, nhưng hắn không thể nào đem chuyện mình đạt được nghịch thiên chuyền thừa kể ra được.
Vì vậy hắn cũng chỉ đành cúi đầu cười ngượng cho qua mà không dám nói năng gì nữa.
.