“Phải rồi, ta hiện tại đang bị thương không thể tùy tiện động tu vi mà ở lơi rừng thiêng nước độc này rất nguy hiểm, nên tạm thời ở lại nơi đây.
Ta hy vọng trong thời gian ta trị thương, ngươi có thể giúp ta nhanh tróng khôi phục tu vi”
Trần Phong nghe Mạc Khuynh Thành nói vậy có chút ngạc nhiên, hắn biết nàng ta thực lực thông thiên, tuy bản thân bị thương những vẫn có thủ đoạn của bản thân.
Vậy mà nhờ một người có thực lực như hắn giúp đỡ thì hắn biết giúp bằng cách gì?
“Khuynh Thành tỷ, không phải ta không muốn giúp người mà bản thân ta thực lực thấp kém, chỉ sợ không giúp được gì nhiều.”
“Ngươi yên tâm việc ta nhờ ngươi không phải chuyện gì to tát, chỉ là ta hiện không thể điều động tu vi, không thể dùng thiên địa nguyên khí tích cốc không ăn uống.
Mà bên ngoài ta đã giao đấu cùng Yêu Vương hắn đã biết khí tức của ta, lơi đây lại là địa bàn của hắn, có tai mắt khắp nới”
“Ta ra ngoài, không may để lộ tung tích, thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Vì vậy ta muốn ngươi trong những ngày này giúp ta chuẩn bị đồ ăn và sinh hoạt hàng ngày.
Ngươi yên tâm, đợi khi ta thực lực khôi phục nhất định sẽ không để ngươi thiệt thòi”
Mạc Khuynh Thành có chút bối rối khi yêu cầu Trần Phong như vậy, nhưng không còn cách nào khác, hiện tại nàng không thể mạo hiểm ra ngoài.
Chỉ còn cách nhờ cậy người thứ hai duy nhất ở đây là Trần Phong, hai người vừa mới quen nhau không được bao lâu, nàng ta biết yêu cầu của bản thân như vậy có chút hơi quá đáng, nhưng vì vết thương trên người, nàng ta đành phải mặt dày mà nhờ vả.
Còn Trần Phong nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên, ban đầu hắn còn nghĩ nàng ta sẽ yêu cầu hắn bảo vệ ít ngày, vậy mà nàng ta trực tiếp kêu hắn đi làm cu li, với thân phận đại thiếu gia Trần Gia như hắn đúng là chưa gặp bao giờ.
Nhưng hắn nghĩ tới đối phương là cao thủ Vương cấp, lại là một mỹ nhân như hoa như ngọc, hẳn thân phận không tầm thường, lại có thể xuống nước nhờ vả hắn như vậy đúng là hiếm thấy.
Tại thế giới được mạnh yếu thua như hiện tại, kẻ có thực lực mới là kẻ nắm quyền, huống chi nàng ta lại là một đại cao thủ Vương cấp, có thể xếp vào tốp thực lực đỉnh phong ở Xích Long Vương Chiều.
Trong lòng có ngạo khí của cường giả lại dễ nói chuyện như nàng ta đúng là không có mấy ai.
Huống chi lại phục vụ một mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy, Trần Phong cũng không cảm thấy thiệt thòi gì.
“Khuynh Thành tỷ yên tâm ta tới đây cũng là với mục địch lịch luyện, trong khoảng thời gian này cũng không có rời khỏi đây.
Ta tiện thể giúp tỷ làm vài việc chân tay cũng chẳng đáng gì”
Bề ngoài thì nói đạo mạo sảng khoái, nhưng trong lòng Trần Phong cũng có tính toán của hắn.
Hắn biết Mạc Khuynh Thành là người biết lý lẽ, sau vài lần tiếp xúc nói chuyện hắn phát hiện nàng cũng là người không tệ, người như vậy hứa sẽ tặng lễ vật hẳn là vật không tầm thường.
Trần Phong đồng ý cũng chủ yếu là phần lễ vật đó, tiếp đến là hắn cũng cần tôi luyện chưa thể rời đi ngay vì vậy mới chấp thuận yêu cầu của Mạc Khuynh Thành.
Tiếp đó bảy ngày liên tiếp Trần Phong và Mạc Khuynh Thành đều ở cùng nhau, ban ngày Trần Phong ra ngoài săn dã thú tôi luyện thực chiến, còn Mạc Khuynh Thành thì đả tọa giả độc.
Tối đến Trần Phong sẽ đem đồ ăn chở lại, hai người sau khy dùng bữa xong lại cùng nhau nói chuyện hoặc Mạc Khuynh Thành sẽ chỉ đạo Trần Phong tu luyện.
Dù sao tu vì và thực lực nàng ta hơn Trần Phong cả đoạn dài, việc chỉ điểm hắn hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Cũng chính vì được cường giả chỉ bảo, bản thân tu vi Trần Phong cũng triệt để vững chắc trước ngưỡng cửa võ Sư Cảnh.
Trong thời gian dài như vậy tiếp xúc, quan hệ giữa Mạc Khuynh Thành và Trần Phong đã tốt hơn trước rất nhiều, nhất là thái độ của Mạc Khuynh Thành đối với Trần Phong cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Lúc nàng ta nói chuyện với hắn cũng không sưng ta, ngươi như hai người xa lạ nữa.
Mà đồi thành tiểu đệ đệ và tỷ tỷ xinh đẹp, đó là hai cách sưng hô thân thiện cũng ẩn chứa vẻ đùa cợt vui vẻ của hai người Trần Phong và Mạc Khuynh Thành.
Tối hôm đó sau khi Trần Phong đem đồ ăn tối về để hắn và nàng dùng thì hai người bỗng rơi vào trầm mặc không nói gì.
Trong những ngày này, vết thương trên người Mạc Khuynh Thành đã tốt hơn rất nhiều, Trần Phong cũng đoán được tám chín phần qua khí sắc và khí tức trên người của Mạc Khuynh Thành.
Không khí trong động hôm nay không được vui vẻ hài hòa như mọi hôm vì cả Trần Phong và Mạc Khuynh Thành đều biết hai người họ đề xắp phải xa nhau, chấm dứt hoàn cảnh sống nhàn hạ cách biệt thế gian như hiện tại.
Trong bầu không khí lúng túng im ả đó Mạc Khuynh Thành bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không khí hiện tại.
“Mấy ngày này ta phải đa tạ ngươi, không có sự giúp đỡ của ngươi, vết thương của ta cũng không có thuận lợi như vậy.
Đến ngày mai, tu vi của ta có thể hoàn toàn khôi phục, vết thương cũng đã tốt hơn rất nhiều, đến lúc đó chúng ta hẳn sẽ không còn gặp nhau nữa.”
Trần Phong nghe vậy thì hắn rơi vào trầm tư một hồi lâu sau rồi mới bình tĩnh và nói với giọng điệu tiếc nuối.
“Không biết Khuynh Thành tỷ sau khi rời khỏi đây có dự định gì, liệu chúng ta còn có duyên gặp lại”
Mạc Khuynh Thành không ngờ hắn ta nói như vậy, nàng vốn cũng chẳng có được dự định gì, đối với nàng ta sau khi chở về, nàng lại phải sống trong cái lơi vô tình vỗ nghĩa, đó.
Tuy nàng ta và Trần Phong ở cùng nhau trong quãng thời gian này, nhưng nàng cũng không có nói cho hắn biết thân thế của mình, nàng biết sau khi hai người chia tay thì hai người họ đã là người của hai thế giới khác biệt.
Bản thân nàng, không thể không chế vận mệnh của mình, trài qua nhiều gian nan như vậy khó khăn nắm mới đạt tới Vương cảnh, nhưng vẫn không có được tự do chân chính.
“Ta sau khi rời khỏi đây sẽ chở về kinh thành, khổ tu, nếu như không có chuyện gì thì hai chúng ta e là sẽ không có cơ hội gặp lại nữa”
Trong lòng Trần Phong cũng buồn rầu thất vọng, hắn biết khoảng cách giữa hắn và nàng rất lớn, nhưng hắn không tin với truyền thừa nghịch thiên mà hắn đạt được tuyệt sẽ không kém ai.
“Đệ vẫn là hy vọng sau này hai có thể gặp lại, ta có một tin muốn nói với tỷ đó là vài tháng nữa, lần tuyền sinh của Xích Long Học Viện sẽ mở ra.
Đến lúc đó ta xung sẽ tới Đông Đô nhập học, hy vọng sẽ có sơ hội gặp lại tỷ”
“Cũng phải, với thiên phủ của đệ thì vào Học viện Xích Long cũng không khó, nhưng vẫn như cũ ta với để cũng không thể gặp nhau.”
Mạc Khuynh Thành nhìn Trần Phong với ánh mắt có chút đượm buồn mà nói.
“Khuynh Thành tỷ, đệ có một nguyện vọng trong lòng muốn nói với tỷ, chỉ sợ hai ta sau khi tách ra thì sẽ không có cơ hội nói.
Tuy hai chúng ta gặp nhau không lâu, nhưng với trực giác của ta, ta tin tỷ là một người bàn, người tri kỷ rất đáng để kết giao”
“Đệ biết bản thân mình có chút chèo cao, nhưng đệ vẫn muốn có một yêu cầu quá đáng.
Đó là, đệ muốn thấy dung nhan của tỷ”
Sau khi Trần Phong lấy hết dũng khí nói ra câu đó, cả bầu không khí trong động bỗng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ còn tiếng gió thồi và tiếng ngọn lửa cháy tí tách trong không gian rộng lớn.
.