CHƯƠNG 124 PN6: XUYÊN QUA KHÔNG GIAN SONG SONG
Trên sân bãi vốn tràn đầy tiếng nói chuyện sôi nổi ồn ào bỗng nhiên ngưng bặt, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối vào Cậu bé cứu thế ôm giáo sư Độc dược tóc đen mắt đen ướt sũng đi lên bờ.
Các học sinh sôi nổi bàn tán, thậm chí còn có nhiều phù thủy đã bắt đầu quay cuồng trên đài cao.
“Thật sự là quá khó hiểu, Cậu bé cứu thế và Snape không phải là nhìn thấy mặt đã ghét rồi sao?”
“Đúng vậy, chắc không phải là giáo sư Snape hạ ma dược gì cho Cậu bé cứu thế rồi khống chế cậu ta chứ?”
“Hẳn là không thể nào, Snape tuy nhìn không giống người tốt, nhưng chưa từng thấy ông ấy hạ ma dược gì cho học sinh mà?”
“Nhưng, vật báu của Cậu bé cứu thế, chẳng lẽ bọn họ là người yêu?”
“Sao có thể như vậy, bọn họ kém nhau những hai mươi tuổi đấy.”
“Vậy thì sao nào, phù thủy hơn kém nhau hai mươi tuổi vốn không là gì, tuổi thọ của phù thủy có khi lên đến hai trăm, cho dù kém nửa thế kỷ, cũng không có gì là lạ.”
“Hì hì, cậu không thấy là Snape bị ngâm dưới hồ nước chật vật như thế, so với lúc thường thì hoàn toàn khác biệt sao, nhìn rất là quyến rũ.”
“Hừ hừ, nếu cậu có can đảm đi đến trước mặt giáo sư Độc dược nói như vậy, mình mới phục cậu!”
“Nhưng giáo sư Snape sao có thể nhận một Gryffindor?”
“Đúng vậy đấy!”
…………
Người duy nhất ở trên bàn chủ trì có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, chính là Dumbledore và Lucius Malfoy, ngay cả Barty Crouch con giả trang thành Moody, cũng thiếu chút nữa ngã lộn cổ xuống khỏi bàn chủ trì.
Tuy rằng ngày đó bị Chúa tể Hắc ám hung hăng dạy dỗ một trận, nhưng gã chỉ nghĩ là do gã nghi ngờ phán đoán của chủ nhân, cũng không ngờ Snape âm trầm nhờn mỡ kia lại là vật báu trong lòng Lord.
Barty con nghĩ đến chính mình, từng vài lần vụng trộm xông vào văn phòng dưới hầm lấy trộm thuốc Đa dịch, liền thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lan ra toàn thân.
Merlin, đêm đó Lord rõ ràng không phải là lần đầu tiên xuống hầm tìm Snape, nếu lúc ấy cử chỉ thân mật nào đó của hai người bị Chúa tể Hắc ám nhìn thấy, nay dưới tình hình Lord khống chế được thân thể của Cậu bé cứu thế, ngài thậm chí có thể hoàn toàn không cần mình giúp đỡ, vẫn có thể sống lại, đến lúc ấy, hắn có được chỉ có thể là một bùa Avada Kedavra.
Lucius là chuyên viên đặc biệt được Bộ Pháp Thuật phái đến, khi không nhìn thấy Severus ở trên bàn chủ trì, liền biết rằng chiếc cốc lửa, lựa chọn là vật báu của Lord mà không phải của Harry Potter.
Nhưng cho dù đã qua hai tháng, chỉ cần nhớ tới một màn dịu dàng thắm thiết từng nhìn thấy, Lucius vẫn là khó có thể tin nổi, chẳng lẽ mười mấy năm qua Severus tuyệt vọng như vậy, đều là bởi vì Lors mất tích?
Lucius đưa tay sờ sờ trong ngực, đã tìm được vật thứ hai trong số bốn báu vật của bốn nhà sáng lập, thầm quyết định, đợi chốc nữa đi tìm bạn tốt bàn bạc một chút, Lord tuy rằng nói sẽ không tính toán chuyện quyển nhật ký, nhưng có lẽ sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Malfoy ở trong Tử Thần Thực Tử, nói không chừng Severus có thể giúp đỡ?
Hắn lại cảm thấy may mắn vì ánh mắt của mình thật tốt, là bạn tốt với tình nhân của Lord, cũng không phải là người nào cũng có thể làm được, hơn nữa Severus còn là một nam phù thủy độc miệng lại không được tự nhiên như thế.
Dumbledore u ám nhìn, là người duy nhất so với mọi người ở đây vẻ mặt đang tràn đầy kinh sợ, Lucius Malfoy có vẻ đặc biệt bình tĩnh, rõ ràng vị đại gia chủ bạch kim này có vẻ như hiểu được điều gì đó.
Trong khoảng thời gian này Harry Potter giống như đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng không có vẻ đường hoàng và tự ti lúc trước, thậm chí giơ tay nhấc chân khó nén được lộ ra sự ưu nhã của quý tộc, rốt cuộc là do mảnh hồn ở trán Harry đang quấy phá, hay chỉ là vì chịu ảnh hưởng của Severus đây?
Dumbledore càng thêm lo lắng, Severus vào học kỳ này cũng có thay đổi rất lớn, chẳng lẽ y và Harry Potter, thật sự có tiến triển gì đó mà ông không biết? Ông vui vì thấy Cậu bé cứu thế có quan hệ hòa hợp với gián điệp hai mặt, nhưng lại quyết không muốn thấy hai ngươi gắn bó quá mức, không chỉ là vấn đề về mảnh hồn trên trán Harry, một khi Chúa tể Hắc ám ngóc đầu quay lại, chuyện Severus trở thành vật báu của Harry Potter tất nhiên sẽ không thể giấu diếm Voldemort tàn nhẫn đa nghi, đến lúc ấy sợ rằng Severus cũng gặp nguy hiểm.
Ron chuẩn bị mang theo em gái ra đón, đầu ngón tay chỉ vào Harry và Snape càng lúc càng đến gần, lắp bắp nhìn về phía Ginny vẻ mặt tràn đầy mất mát:
“A, Me, Merlin, vật báu của Harry của Harry lại chính là Snape, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, là Harry và Snape đang yêu nhau sao? Chuyện này thực sự không thể tin nổi!”
Ginny hung tợn trừng mắt nhìn anh trai:
“Anh nói bậy bạ cái gì thế, Harry sẽ không thích một con dơi già âm trầm đầy mỡ luôn muốn nguyền rủa anh ấy đâu.”
“Kìa, các cậu xem, đó là cái gì vậy?”
Một Gryffindor lớn tiếng kêu lên.
Tất cả mọi người chú ý đến, một con chó lớn màu đen đang lao nhanh về hướng Snape đang lau tóc.
Severus sớm đã chú ý đến Sirius đang lao đến, lại vẫn như cũ không chút chú ý lau tóc, quần áo trên người đã được Voldemort sử dụng thần chú nhanh chóng hong khô.
Voldemort một tay xuyên qua chiếc khăn to dày, nhẹ nhàng nhéo eo Severus, một tay còn lại không chút do dự vung đũa phép lên.
“Petrificus Totalus!”
“Sev, em về hầm trước đi, ta đi xử lý con chó ngu ngốc kia.”
Nói xong, Voldemort đứng dậy rời đi, kéo theo con chó lớn bị hóa đá đi về phía lều trại cách đó không xa, ở chỗ đó, phu nhân Pomfrey nhất định có thể giúp hắn canh chừng Sirius Black ngu ngốc không có đầu óc này, nếu không phải hiện tại thân phận của hắn là Cậu bé cứu thế, hắn liền trực tiếp ném con chó lớn chỉ còn lại bốn chân đang ngẩn ngơ này vào trong hồ đen.
Severus mím môi, y đã sớm quen với việc người yêu đặc biệt nhìn Sirius không vừa mắt, buông khăn bông đi nhanh về phía hầm của Hogwarts, đối với sự huyên áo trên sân bãi hoàn toàn coi như không thấy, có tai như điếc.
Đám học sinh thấy nhân vật chính đều đã rời đi, bàn tán càng lớn tiếng hơn, cho đến khi Harry Potter lại xuất hiện, các trọng tài tuyên bố xong thành tích mới yên tĩnh lại.
“Harry, báu vật của con sao lại là ‘Snivellus’ Snape kia? Con có biết hắn vốn không phải là người tốt gì hay không?”
Sirius khi nhìn thấy con nuôi đi vào phòng bệnh liền kêu lớn lên.
Voldemort vẻ mặt âm trầm:
“Giáo sư Snape có phải người tốt hay không con rất rõ ràng, nhưng Sirius, con nghĩ cha căn bản không có tư cách nói ông ấy như vậy.
Ít nhất bắt đầu từ năm nhất ông ấy vẫn luôn bảo vệ con, mà cha lúc ấy, đang ở Azkaban!”
Sirius không khỏi chịu đả kích lớn, hắn cũng là mới biết được con nuôi sống ở thế giới Muggle vô cùng không tốt.
“Nhưng mà Harry, Snape và cha con đến chết cũng đối đầu, hắn còn từng thích…”
“Im ngay!”
Voldemort lập tức bị chọc giận, cho dù hắn và Severus đã sớm hình thành linh hồn bạn đời ràng buộc lâu nhất, hắn vẫn như cũ cực kỳ chán ghét có người nhắc đến trước mặt hắn, Severus từng thích Lily Evans.
“Con nghĩ bốn người bắt nạt một người không phải là chuyện gì đáng để kiêu ngạo, hơn nữa còn có loại tai nạn thiếu chút nữa hại chết người gọi là vui đùa ấy! Các người không thấy mất mặt, con thì thấy xấu hổ cho mấy người!”
Voldemort hiểu rất rõ, Sirius coi trọng con nuôi Harry Potter này biết bao nhiêu, hắn lớn giọng phun ra những lời nói lạnh lùng.
Hai mái Siriu đỏ bừng, hắn dù chưa trưởng thành đến mức nào thì cũng đã hơn ba mươi, những chuyện đã từng làm thời còn niên thiếu, quả thực không phải chuyện vinh quang gì.
“Snape chán ghét cha con, cha chỉ là lo lắng, hắn sẽ gây bất lợi cho con.”
Sirius thì thào mở miệng.
Ánh mắt Voldemort chợt lóe, khẩu khí dịu đi:
“Sirius, bốn năm này Snape đã cứu con rất nhiều lần, hơn nữa hiện tại con còn học tập ma dược và phòng chống Nghệ thuật Hắc ám từ ông ấy, nếu ông ấy thật sự muốn gây bất lợi cho con, từ lúc con mới lên năm nhất, sẽ không ra tay cứu con không phải sao, nhất là lần đó Lupin bất chợt biến đổi, con còn từng đánh ông ấy bị thương.”
Chú ý đến một bóng dáng lặng yên không chút tiếng động rời đi, Voldemort tràn đầy thâm ý khóe miệng nhếch lên.
Sirius thấy con nuôi không bám lấy chuyện cũ nữa, ngược lại còn lên tiếng an ủi, không khỏi toét miệng gật gật đầu.
Harry ở trong tiềm thức thiếu chút nữa thở dài, cậu vốn tưởng rằng, trò đùa chết người kia, là Voldemort và Snape đổ oan cho cha nuôi, ngẫm lại cũng đúng, bọn họ lại không biết thỉnh thoảng cậu có thể nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, giữa hai người họ không có gì cần phải nói dối, hình tượng vĩ đại của cha và cha nuôi trong lòng Harry hoàn toàn sụp đổ.
Voldemort thấy phu nhân Pomfrey đi đến, cung kính cúi chào rời khỏi phòng chữa bệnh.
“Severus, Lord không ở đây à?”
Lucius đi theo Severus đi vào văn phòng dưới hầm, rất không có phong thái của Malfoy nhìn xung quanh, sau đó khi không nhìn thấy Voldemort khoác bộ da của Cậu bé cứu thế, vẻ mặt tràn đầy trêu ghẹo cười cười:
“A, Severus, cậu cũng thật biết giữ bí mật.”
“Lucius, cậu là quá nhàn à?”
Nhớ tới sự thất thố từng bị bạn tốt nhìn thấy, sắc mặt Severus càng đen.
“Đương nhiên không phải, tôi là phụng lệnh thu lại chiếc cúp vàng và mề đay, cậu biết rõ, đây là Lord tự mình ra lệnh.”
Lucius biết đàn em này tuy rằng độc miệng, nhưng cũng cực kỳ không được tự nhiên, thật sự là không muốn chọc cho y nổi lửa.
“Hừ!”
Severus liếc xéo hắn một cái, xoay người ngồi xuống ghế sofa mềm mại, hôm nay bị ngâm dưới nước hơn một tiếng, cũng may gần đây thân thể luôn được điều dưỡng tốt, nếu không cho dù ma lực mạnh mẽ bao nhiêu, chỉ sợ là cũng không chịu được.
“Severus, cậu có thể nói cho tôi biết, Lord rốt cuộc là có dự định gì không?”
Vẻ mặt Lucius tràn đầy lo lắng, ở ngay dưới mi mắt của Dumbledore, chiếm cứ thân thể của Cậu bé cứu thế, quả thực là chơi với lửa, tuy rằng hắn cực kỳ tin tưởng vào thực lực của Chúa tể Hắc ám, nhưng là hơn mười năm trước, ngài vẫn thất bại không phải sao?
“Cậu không cần lo lắng, sau khi chuyện chiếc cốc lửa chấm dứt, mọi chuyện sẽ được công bố.”
Hai mắt đen thẫm của Severus xẹt qua một tia khác thường, có lẽ đến lúc đó, bọn họ có thể trở về thời không lúc đầu của mình.
Hai người lại trò chuyện thêm một lát, Voldemort đẩy cửa bước vào.
“Lord!”
Lucius vội vàng đứng dậy.
“Có thứ gì đưa ta?”
Voldemort gật đầu ngồi xuống bên cạnh Severus.
“Cách trận đấu cuối cùng còn bốn tháng nữa, Lucius, ngươi phải nhanh chóng nắm giữ lấy Bộ Pháp Thuật.”
“Vâng, Lord!”
Lucius kinh ngạc, xem ra Chúa tể Hắc ám vô cùng tự tin vào việc có thể sống lại, nhưng không biết nắm giữ Bộ Pháp Thuật, có còn phát động chiến tranh nữa hay không, nhớ tới Draco Malfoy còn chưa trưởng thành, Lucius che giấu lo lắng bắt đầu dâng lên.
Bất kể nói như thế nào, Chúa tể Hắc ám dường như đã khôi phục lại sự cơ trí trước đây, thậm chí còn chiếm lấy thân thể của Cậu bé cứu thế lâu như vậy mà chưa bị phát hiện, khôi phục vinh quang của máu trong và màu xanh bạc hẳn là không có vấn đề gì.
Tuy rằng cuộc chiến lần trước đã trôi qua mười mấy năm, nhưng nhà Slytherin vẫn phải gánh chịu sự bài xích từ ba nhà khác do nhà Gryffindor cầm đầu, lại càng không nói Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Fudge hiện nay là do một tay Dumbledore nâng đỡ.
Severus dễ dàng nhìn thấy, sự lo lắng cùng khát khao của vị đàn anh khôn khéo mạnh mẽ của mình, khóe miệng cong lên lộ ra một mạt cười nhẹ, y sẽ không cho bất cứ gợi ý nào, vừa rồi thấy Voldemort không có đây, lại dám cười nhạo y.
Nhìn Lucius rời đi, Severus nhớ tới sự lo lắng vừa rồi:
“Voldy, nếu Voldemort của nơi này thành công sống lại, vậy Snape của nơi này liệu có chịu ảnh hưởng hay không?”
Y vẫn như cũ là gián điệp hai mặt, tuy rằng Voldemort đã khôi phục lý trí có thể sẽ không phát động chiến tranh, nhưng vật báu của Severus Snape hiện giờ là Cậu bé cứu thế, cho dù Voldemort không có đầu óc, cũng biết Snape tất nhiên sẽ bảo vệ Cậu bé cứu thế.
Nếu đã không còn tình cảm ràng buộc, Voldemort liệu có bỏ qua phản đồ chướng mắt này hay không, thật sự là khó nói.
Bọn họ lúc trước hoàn toàn là vì Tambor gây chuyện xấu, mới khiến Voldemort hiểu được tình cảm của bản thân, sau đó mới tiến tới theo đuổi y.
“Không cần lo lắng, bọn họ có con đường mà mình muốn đi, nhưng ta nghĩ bất kể như thế nào, Voldemort ở nơi này cũng sẽ không chạm đến chủ nhân thân thể của em.”
Voldemort ôm lấy Severus uể oải đi về phòng ngủ, nhìn Severus vẫn bất an, đưa tay chặn y lại:
“Không sao đâu, em đã quên chúng ta còn có rất nhiều khế ước sao? Hơn nữa sau này chuyện cần Chúa tể Hắc ám xử lý, chuyện của Tử Thần Thực Tử, chuyện của thế giới Muggle nhiều như vậy, sợ là khó kham nổi, em có thể để lại phương pháp rèn luyện tăng cường ma lực và ma dược tăng trưởng ma lực, ta nghĩ dùng không được bao lâu, Snape liền hoàn toàn không cần e ngại ta của nơi này.”
Ánh mắt Severus sáng lên, quả thực, cầu người không bằng cầu mình, nếu Snape có được thực lực mạnh mẽ, đủ để chống lại thực lực của Chúa tể Hắc ám, y hoàn toàn không cần sợ hãi, thậm chí cũng sẽ không bị Dumbledore khống chế nữa, y hiện tại còn có thể kế thừa tòa thành Prince, về phần bảo vệ Harry Potter, Chúa tể Hắc ám đã khôi phục lý trí, hẳn lẽ sẽ không còn cố chấp nhằm vào một phù thủy chưa trưởng thành.
Voldemort nghiêng người tựa ở đầu giường, dự định nghỉ ngơi cùng Severus trước một lát, chốc nữa còn phải quay về tòa tháp Gryffindor.
Đăng bởi: admin