CHƯƠNG 13: BẠI LỘ
Kỳ nghỉ hè vừa trôi qua ba ngày, Tambor cũng đã nhanh chóng xác định được căn nhà mình muốn mua, gã thật sự không còn kiên nhẫn ở lại Spinner’s End cũ nát, mốc meo và bẩn thỉu.
Cho nên khi Voldemort dùng ảo ảnh di chuyển đến Spinner’s End, Tambor đang thu dọn hành lý.
Đương nhiên mọi thứ trong nhà đều bỏ lại, gã chỉ cần đem theo mấy đồ thí nghiệm trong phòng, bộ sách và thu dọn những vật mới mua.
“Hình như ta đến không đúng lúc?”
Một giọng nam trầm thấp thuần hậu khêu gợi thản nhiên vang lên bên tai Tambor.
Tambor nhanh chóng xoay người, rút đũa phép ra đề phòng.
Chỉ thấy trước mặt gã là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đẹp trai tóc đen mắt đỏ đang đứng thẳng, cả người hắn tản ra uy thế của kẻ bề trên cùng lực hấp dẫn trí mạng, cho dù thân đang ở trong đại sảnh bừa bộn cũng không hề tổn hại đến phong phạm vương giả trời sinh của hắn.
Voldemort?
Đồng tử của Tambor co rút mạnh.
“Ngươi biết ta?”
Voldemort nhìn thiếu niên Snape, rõ ràng là ngữ khí nghi vấn lại mang theo khẳng định.
Trong lòng Tambor nhanh chóng quay ngược trở lại vài thứ, nhìn vẻ mặt thực bình thường cùng gương mặt không giống rắn của Voldemort, như vậy Voldemort của thế giới này không phân cắt linh hồn, điều đó là không thể nào, nếu không sẽ không cần một lượng lớn dược cố định linh hồn, chỉ là cả ba đời nhà gã cũng không mạnh bằng Voldemort, đối phương vẫn là nhân tài kiệt xuất về Chiết tâm trí thuật, không, hiện tại không phải lúc tự hỏi.
Tambor thức thời xoay người khom mình, quỳ rồi tính tiếp, gã vẫn chưa từng quỳ trước bất cứ kẻ nào.
“Quý ngài Chúa tể Hắc ám, xin chào!”
Đợi hồi lâu không nghe thấy tiếng Tambor kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Voldemort mặt không chút cảm xúc gắt gao theo dõi gã, Tambor không dám nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ của Chúa tể Hắc ám, bối rối cúi đầu.
Lấy thực lực hiện tại của gã thì kém Voldemort quá xa, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, gã vẫn nên thành thật một chút.
Về phần nhận ra Chúa tể Hác ám hắn cũng không lo sẽ gợi lên hoài nghi, phù thủy mắt đỏ của thế giới pháp thuật chỉ có Voldemort, gã là một Slytherin năm thứ năm, nhóm Slytherin nguyện ý làm tùy tùng cho quân vương nhận ra cũng chẳng có gì lạ.
Voldemort cũng không biết cảm giác hiện tại trong lòng là gì, hắn xem tư liệu một đêm, đoán rằng trong cơ thể Snape hẳn là có một linh hồn khác, hơn nữa xem phản ứng vừa rồi của Snape khi hắn đột nhiên xuất hiện, nếu thật sự là Snape sống lại, cũng sẽ không dùng phương thức đề phòng như thế.
Giờ phút này hắn đã khẳng định suy đoán của mình.
Mà sau khi đối mặt hắn phát hiện linh hồn này đầu óc trời sinh đã đóng chặt, với thực lực của hắn hiện tại lại không thể mở tâm trí của gã ra xem, chỉ có thể là tâm trí đóng chặt trời sinh, vậy càng không có khả năng là Snape.
Voldemort nheo mắt, nếu là một linh hồn mới xa lạ, vậy phỏng đoán của hắn khẳng định không sai, gã hẳn là nhờ đêm người sói kia mà bám lên thân, cho đến khi lần này Snape và Lily Evans hiểu lầm nhau mới nhân cơ hội chiếm lấy thân thể.
Bản thân hắn từng có kinh nghiệm bám nhờ thân, tự nhiên biết muốn chiếm lấy thân thể của một phù thủy, ngoại trừ được đối phương cho phép hoặc linh hồn của đối phương bị hỗn loạn.
Voldemort đã hiểu đủ Snape, người đàn ông kia cho dù lúc là thiếu niên cũng không phải là người dễ dàng buông tha, lần này quyết liệt như vậy chỉ là Snape từng trải qua tra tấn dao động không lớn, vì sao lần này ngay cả thân thể cũng bị đánh cắp toàn bộ? Trừ phi mọi nguyện vọng của y đều vỡ tan tành.
Voldemort bỗng nhiên hoài nghi thân phận của linh hồn này, là kẻ biết vận mệnh của Snape? Hại chết ánh mặt trời trong lòng xác thực không phải điều mà Snape ở tuổi này có thể chịu đựng.
Voldemort không biết linh hồn này đến từ tương lai hay quá khứ, nhưng theo việc này thì khả năng đến từ tương lai vẫn lớn hơn, nhìn cách gã làm việc hẳn là một kẻ vô cùng cẩn thận ích kỷ, là Slytherin tương lai? Cũng không đúng, Slytherin tôn trọng thuần huyết, sau trận đại chiến cuối cùng tình cảnh của Slytherin hẳn là càng thêm khó khăn, vì giữ lại cơ hội sinh tồn và kế thừa đều phải hao tổn hết tâm cơ và của cải, không có khả năng hiểu biết Muggle như thế, càng không có khả năng cổ vũ thiếu niên Snape nghiên cứu chế tạo sản phẩm làm đẹp dùng được cho Muggle.
Ma vương mắt đỏ quyết định đưa ra thứ mà hắn cố tình đến đây để tìm, hắn muốn xác định xem linh hồn xa lạ này hiểu hắn đến mức độ nào.
“Severus Snape, ma dược của ngươi không tệ.”
Ngữ khí mềm nhẹ mang theo thưởng thức cao cao tại thượng, Tambor khom người nói cảm ơn.
Gã cúi đầu suy đoán mục đích Chúa tể Hắc ám tự mình đến đây, không có khả năng chỉ vì muốn khích lệ mình, muốn gặp mình cũng không cần hạ mình như thế, chắc là có chuyện gì muốn mình làm, chỉ có thể là ma dược, chỉ là với trình độ của gã hiện tại muốn luyện đế được dược cố định linh hồn thì có chút khó khăn, nhưng dù khó cũng không phải là không thể hoàn thành.
Đến lúc đó với tính cách hỉ nộ vô thường thị huyết bạo ngược của Chúa tể Hắc ám, không chết cũng sẽ bị lột da, nhưng nhiệm vụ của Chúa tể Hắc ám thì dù có muốn từ chối e rằng cũng không được.
Tambor không biết rằng Voldemort tuy không thể dùng Chiết tâm trí thuật đọc được suy nghĩ của gã, nhưng ánh mắt gã đã hiện ra gần như đầy đủ giúp Voldemort phát hiện ra manh mối.
Gã cũng không phải Slytherin, dù nhiệm vụ của Chúa tể Hắc ám khó đến đâu cũng vui sướng tiếp nhận, ma dược của gã cũng tuyệt đối không bằng Snape, mặt khác gã nhất định có hiểu biết tương đối về Voldemort, sợ hãi trong mắt nhất định là vì biết những hành vi tàn khốc của hắn sau này.
Linh hồn này đến từ tương lai, Voldemort khẳng định suy đoán trong lòng.
Cũng không biết qua bao lâu, Slytherin vương giả lãnh khốc nhìn thiếu niên khiêm cung đứng thẳng.
“Đây là phương thuốc, ngươi xem đi, khi nào thì có thể hoàn thành?”
Voldemort không cho phép từ chối phù phép miếng da dê trong tay bay đến trước mặt Tambor.
“Dược dung hợp linh hồn?!!”
Tambor thất thố kêu lên, biểu tình kinh ngạc trên mặt không che giấu chút nào đều lộ ra.
Gã lập tức phát hiện mình đã bại lộ.
Voldemort xé rách linh hồn mất đi lý trí là quân vương hắc ám dị thường cố chấp với cuộc sống vĩnh hằng, không có khả năng lại đi dung hợp đã bị xé rách ra của mình.
Voldemort này nhất định là sống lại.
Nếu đã có linh hồn của mình xuyên qua thì căn bản không cần dung hợp linh hồn.
Voldemort sống lại, đối với gián điệp Snape phản bội nhất định là vô cùng chú ý.
Tambor phát hiện tình cảnh của mình có chút nguy hiểm, chỉ bằng việc mình tuyệt giao với Lily, Chúa tể Hắc ám nhất định dễ dàng phát hiện Snape không thích hợp.
Lấy kinh nghiệm từng sống lại của hắn, liệu có thể hoài nghi Snape cũng là sống lại không? Thật sự nếu không thẳng thắn, chỉ sợ vị Chúa tể lòng dạ độc ác này sẽ lập tức tiêu diệt mình.
Tambor khẩn trương suy tính trong lòng, dù sao Voldemort hẳn là hận Snape thấu xương, tuy rằng có thể tiếc nuối vì không thể tự mình báo thù, nhưng kết cục hiện tại của Snape hẳn là có thể khiến hắn vừa lòng.
Về phần mình không hề có thù oán với hắn, chắc là không có gì nguy hiểm, hơn nữa Voldemort đã khôi phục lý trí này xem ra thật sự là vương giả anh minh cơ trí, cho dù tạm thời nguyện trung thành với hắn cũng là một lựa chọn không sai.
Chỉ là sự việc ở đại lục ma khí không thể để lộ ra, một quân vương hắc ám theo đuổi sức mạnh đến điên cuồng, cho dù hắn đã khôi phục lý trí, Tambor cũng không cho rằng khi hắn biết được minh tưởng, pháp thuật đại hình cùng với cấm chú sẽ không động tâm.
Hơn nữa tuy hiện giờ không phải là đối thủ của Voldemort, nhưng cũng không muốn khuất phục người khác trong thời gian dài, cho dù vị này là quân vương hắc ám có thực lực cường đại, tràn ngập sức quyến rũ cực hạn, gã là muốn làm người trên người người, không có ai có thể bắt gã làm nô bộc, với phương pháp tu hành của đại lục ma khí thì tương lai gã sẽ là đại tư bản lớn mạnh nhất.
Tambor đã nghĩ thông suốt khom mình hành lễ với Voldemort vẫn lạnh lùng theo dõi gã.
“Chúa tể Hắc ám đại nhân, xin cho phép tôi giới thiệu lại bản thân mình, Tambor Frandar, đến từ thế giới ba mươi năm sau.”
“Ngươi nói ngươi không phải là Severus Snape, chỉ là linh hồn đời sau.”
Voldemort từ lúc gã nhìn thấy dược dung hợp linh hồn liền biết Tambor Frandar này nhất định là linh hồn đến từ đời sau, bởi vì hắn biết rõ mình từng chia cắt linh hồn, là người của thời đó đều biết sao, hay là Tambor Frandar này có quan hệ cực kỳ thận thiết với Cậu bé cứu thế?
Không, việc này đã không còn quan trọng.
Gã nhất định cũng biết mình sống lại, cho nên quyết không thể mặc kệ người này thoát khỏi bàn tay mình khống chế, Voldemort lãnh khốc nhìn gã, liền nhìn xem gã có giá trị sống sót hay không.
Về phần Severus Snape, hắn cảm thấy trái tim bắt đầu thắt lại đau đớn, là tiếc hận vì một Bậc thầy Độc dược tương lai đã ngã xuống.
“Đúng vậy.”
Tambor cung kính nói.
Gã không dám nói mình đến từ hai mươi năm sau trước trận quyết chiến của Slytherin, tuy rằng có thể có được ấn tượng tốt từ Chúa tể Hắc ám, nhưng việc đó rất dễ bị vạch trần, Chúa tể Hắc ám sau trận chiến không thể nào biết, còn có thể lừa gạt được.
Nếu nói nơi này chỉ là một câu chuyện, bản thân mình từng là Muggle, vậy gã tin rằng Chúa tể Hắc ám sẽ giết mình trước.
“Severus Snape, phản đồ kia đâu? Chết rồi?”
Cuối cùng Voldemort vẫn hỏi ra, dù sao nếu Tambor đến từ tương lai, tự nhiên biết ân oán giữa bọn họ, hẳn là sẽ nói sự thật.
“Vâng, là hồn bay phách tán, cơ hội chuyển thế cũng không có.”
Tambor nghe giọng nói lạnh lùng mang theo tức giận, vội vàng trả lời, gã nghĩ hẳn là Voldemort có thể hết giận.
Cho dù không thể tự mình báo thù, nhưng nhìn thấy kết cục của phản đồ thê lương như vậy hẳn cũng có thể vừa lòng.
Phải biết gã còn đang khoác bộ da của Snape đâu, vạn nhất Chúa tể Hắc ám nhìn gã không vừa mắt thì phải làm sao.
Nghe được đáp án như vậy Voldemort gần như là khiếp sợ không thôi, sao lại như vậy? Nhiều nhất chỉ là chết đi, linh hồn phù thủy chết đi hẳn là sẽ trở về chỗ của Merlin, hắn vốn cảm thấy cái chết là quá tiện lợi cho y.
Hồn bay phách tán? Cơ hội chuyển thế cũng không có? Nói cách khác, thế giới này, bất kỳ nơi nào, trên trời dưới đất, vĩnh viễn, hắn đều không có khả năng gặp lại Snape.
Hắn xác thực từng hận người đàn ông phản bội khiến hắn phải nếm trải hết khổ hình trong nhân gian, nhận hết sự nhục nhã rồi sau đó chết đi, nhưng khi hắn hiểu rõ bản thân không bao giờ có thể nhìn thấy linh hồn bi thương, kiên cường, cố chấp, bất khuất kia, rốt cuộc không thể nhìn thấy đôi mắt thâm thúy trống rỗng giống như hắc diệu thạch ấy, đáy lòng dâng lên một nỗi đau không hiểu vì sao khiến tâm tuyệt vọng.
Hắn hoảng hốt nghe thấy chính mình mở miệng:
“Sao lại hồn bay phách tán?”
Tambor cho rằng Voldemort muốn biết tình hình cụ thể của người tên Snape từng phản bội hắn, nghĩ nghĩ một hồi không nói ra chuyện mình cắn nuốt linh hồn y, bởi vì việc này ở bất cứ nơi nào đều là cấm kỵ, trừ phi là yêu quái hút hồn, gã cũng không muốn bị nghi kỵ, dù sao cuối cùng cũng không đạt được gì cả.
“Linh hồn của y tự vỡ nát.”
Cư nhiên vì một câu của máu bùn ghê tởm kia mà cam chịu như thế?!
Voldemort cảm giác nếu người đàn ông kia hiện tại đứng ở trước mặt mình, hắn nhất định sẽ phải ếm y vô số Crucio.
Crucio?
Ha ha ha, ngươi vĩnh viễn cũng không thể gặp y nữa, cho dù đứng trước mặt ngươi là túi da của y, cũng không phải là người khiến ngươi tức giận, khiến ngươi tuyệt vọng kia.
Voldemort rốt cuộc không chịu đựng nổi đau đớn kịch liệt trong lòng truyền đến, trực tiếp trói gô Tambor, dùng ảo ảnh di chuyển quay về trang viên Voldemort.
Abraxas đang ở trong trang viên là người đầu tiên nhìn thấy quân vương hắc ám trở về cùng một thiếu niên khác cực kỳ chật vật.
“Lord!”
Quý tộc bạch kim cung kính hành lễ, lo lắng nhìn Chúa tể Hắc ám, ma lực trong cơ thể Voldemort có chút không ổn định, giống như phải chịu kích thích gì đó mà vẻ mặt không hề thay đổi, xảy ra chuyện gì sao? Có liên quan đến thiếu niên tóc đen mắt đen kia?
“Abraxas, sắp xếp cho y một mình một phòng, tạm thời không cho bất kỳ kẻ nào đến gần.”
Voldemort nói xong liền trực tiếp dùng ảo ảnh di chuyển về phòng ngủ, không thèm liếc nhìn Tambor một cái, cũng không cho Abraxas bất cứ lời giải thích nào.
Đăng bởi: admin