Người dịch: LC
Tuy Thái hậu rất hiền, cung nữ trong cung của Thái hậu cũng rất hòa nhã, thế nhưng, Doanh Nhi vẫn muốn về nhà gặp mẫu phi.
Ở trong lòng Doanh Nhi, mẫu phi là tốt nhất trên đời này, không có ai đẹp hơn mẫu phi, cũng không có ai dịu dàng hơn mẫu phi.
Doanh Nhi còn nhỏ tuổi, bé ở trong cung có phần không quen.
Với Doanh Nhi mà nói, đây là một nơi rất xa lạ.
Thái hậu xoa cái đầu nhỏ của Doanh Nhi: “Bé ngoan.
Hôm nay cứ ở lại trong cung, chờ ngày mai mẫu phi con vào cung, rồi về cùng với mẫu phi con.”
Doanh Nhi nhỏ giọng nói: “Con có gây thêm phiền phức cho bác không ạ?”
Thái hậu càng nhìn Doanh Nhi thì càng thích: “Không phiền, làm sao bác chê Doanh Nhi phiền phức được.”
Doanh Nhi không tiện nói là bé nhớ nhà, cũng ngại nói là bé nhớ mẫu phi.
Bé là một người đàn ông nhỏ, làm một người đàn ông, sao có thể luôn ở bên mẫu phi được?
Người trong cung của Thái hậu cũng không ngờ Thái hậu sẽ giữ tiểu thế tử ở lại đây ngủ.
Sau khi Thái hậu chuyển tới bên này, không có người nào khác ở trong thiên điện.
Mặc dù Thái hậu thích trẻ con, nhưng sẽ không ngủ cùng với đứa bé.
Khi Triệu Quân còn nhỏ, cho dù Thái hậu cưng chiều Triệu Quân đi nữa, từ sinh ra Triệu Quân cũng chưa từng uống một ngụm sữa của Thái hậu, càng chưa từng ngủ chung giường với Thái hậu.
Đám cung nữ cũng biết Thái hậu quen ngủ một mình, cho dù Thái hậu thích tiểu thế tử đi nữa, cũng không thể nào ngủ cùng với tiểu thế tử.
Lan Hinh cô cô nhắc nhở: “Nương nương, thiên điện còn chưa quét dọn đâu ạ.”
Thái hậu đột nhiên nhớ ra: “Ai gia thật sự đã quên mất chuyện này.”
Nàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Doanh Nhi: “Ngày mai Ai gia cho người quét dọn thiên điện, ngày mai con và mẫu phi cùng vào cung, cũng có thể ở lại trong cung vài ngày.”
Doanh Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Điểm tâm mà Ngự thiện phòng làm đã được đưa tới, toàn bộ đều đủ cả.
Doanh Nhi thích ăn nhất là sủi cảo làm từ tôm tươi.
Bé ăn liên tục hai cái, còn ăn một chút canh cá.
Thái hậu cười nói: “Thường nghe người ta nói, ăn nhiều tôm cá thì thông minh, xem ra thế tử chính là đứa trẻ thông minh.”
Cung nữ ở một bên hùa theo: “Cái này cũng không hẳn, nô tỳ càng nhìn càng cảm thấy, mặt mày tiểu thế tử có mấy phần giống nương nương đấy ạ.
Nương nương và Tần Vương điện hạ chính là thông tuệ ạ.”
Thái hậu càng vui vẻ hơn.
Diệp Phụ An không dễ gì mới gặp được cháu ngoại, kết quả cháu ngoại bị chặn bắt đi mất, để cho người của Thái hậu đón đi.
Ông không thể không thương lượng với con rể: “Tần Vương, tối nay, có thể cho Doanh Nhi tới phủ Thừa tướng không?”
Đề Kiêu cũng muốn đưa thằng nhóc này tới phủ Thừa tướng, để hắn và Diệp Ly Châu sống cuộc sống của hai người, nhưng hôm nay e rằng không được.
Thái hậu có lẽ sẽ giữ người lại.
Đề Kiêu nói: “Ngày mai sẽ đưa Doanh Nhi sang đó.
Thái hậu có thể sẽ giữ thằng bé ở trong cung.”
Diệp Phụ An có hơi thất vọng.
Ông cũng không phải là không nghĩ tới điểm này.
Có điều ngày mai cũng được.
Diệp Phụ An cảm thấy Doanh Nhi lớn lên trắng trẻo đáng yêu, khỏi phải nói còn giống Diệp Ly Châu rất nhiều.
Doanh Nhi chính là kiểu trẻ con được tập hợp các loại ưu điểm của cả cha và mẹ.
Diệp Phụ An cảm thấy Doanh Nhi giống Diệp Ly Châu, giống người Diệp gia.
Đề thái hậu lại cảm thấy Doanh Nhi giống Đề Kiêu, giống người Đề gia.
Sau khi dạ tiệc kết thúc, Đề Kiêu còn phải đi tới cung của Thái hậu thăm hỏi.
Thái hậu dù sao cũng là chị ruột của Đề Kiêu, hai người mấy năm rồi chưa gặp nhau.
Đề Kiêu đi vào trong điện, trông thấy Thái hậu đang cười híp mắt gắp đồ ăn cho Doanh Nhi: “Bé ngoan, nếm thử cái này đi.
Cái này là tổ yến xào thịt vịt, là món sở trường của đầu bếp đấy.”
Ở trong mắt Đề Kiêu, Doanh Nhi giống như con heo nhỏ đang hì hục ăn ngon lành.
Có điều, ở trong mắt Thái hậu, cử chỉ của Doanh Nhi rất nho nhã, ăn cơm không nhanh không chậm, mỗi món đều nếm một miếng, biết khen ngon, cho người ta đủ thể diện.
Đứa bé thông minh lanh lợi thế này, có đốt đèn lồng ngoài kia cũng không tìm được.
Đề Kiêu chế giễu nói: “Đừng ăn nữa.
Ăn nhiều như vậy, hôm khác con bổ nhào lên người mẹ con, có thể khiến mẹ con té ngã xuống đất đấy.”
Thái hậu lườm Đề Kiêu: “Đề Kiêu, sao ngươi có thể nói con trai như vậy? Doanh Nhi còn nhỏ, có thêm chút da thịt mới tốt.
Doanh Nhi mau ăn đi, tương lai lớn lên còn cao hơn phụ vương của con.”
Đề Kiêu tháo thanh đao bên hông đặt lên trên bàn.
Hắn nói với Thái hậu: “Thái hậu gần đây vẫn khỏe chứ?”
Đề Thái hậu nói: “Sau khi Tiên hoàng mất, ta cũng nhàn hạ hơn nhiều.
Những phi tần ngày xưa chán ghét người chết thì đã chết, điên thì điên, bị đưa đi trông coi lăng mộ, ở trong cung ngược lại cũng tự tại.
Chỉ là bên chỗ Quân Nhi… Hắn vừa lên ngôi, rất nhiều chuyện đều không xử lý được, ở địa phương cũng xảy ra không ít chuyện.
Lần này ngươi tới kinh thành, e là phải nán lại thêm một thời gian nữa.”
Đề Kiêu cũng là vì chuyện này mà vào kinh.
Mấy năm nay tuy Triệu Quân nắm giữ triều chính, nhưng làm Thái Tử dù sao cũng khác với làm Hoàng đế.
Trong triều và ở địa phương đều có không ít tệ nạn.
Miền nam vừa xảy ra lũ lụt, không ít bách tính trôi giạt khắp nơi, ở chỗ mấu chốt này, nếu Triệu Quân có thể ổn định được lòng dân, làm tốt mọi việc thì cũng có thể tạo dựng được uy tín.
Lúc này chính là lúc cần Đề Kiêu ra mặt giúp đỡ.
Thái hậu lại múc cho Doanh Nhi một bát canh chim bồ câu non: “Ăn chút canh cho dễ tiêu.”
Doanh Nhi nói “Cảm ơn bác”, rồi bưng bát canh lên bắt đầu ăn ngon lành.
Đề Kiêu nhéo nhéo má bé: “Đừng cho thằng bé ăn nhiều quá, buổi tối không dễ tiêu.”
Nhiều năm rồi Thái hậu không nhìn thấy trẻ con.
Tuổi nàng càng cao thì càng thích trẻ nhỏ, cái gì ngon đều muốn đút cho ăn.
Thái hậu nói: “Lát nữa đi về, ngươi dẫn thằng bé đi thêm hai vòng, trẻ nhỏ đi lại chút là tiêu hết ngay.”
Đề Kiêu: “Hử?”
Còn phải mang thằng nhóc này về nữa hả?
Thái hậu nói: “Thiên điện còn chưa cho người quét dọn.
Hôm khác quét tước sạch sẽ, rồi để Doanh Nhi ở đây thêm vài ngày.”
Đề Kiêu vốn muốn nói thằng nhóc này cũng không được nuông chiều, tùy tiện cho nó một chỗ là ở được thôi, căn bản không cần quét dọn.
Nhưng giờ Doanh Nhi đã biết nói, ngày khác thằng bé bắt chước y hệt, nói lại cho Diệp Ly Châu biết thì không ổn.
Doanh Nhi ăn no uống đủ.
Bé xoa cái bụng nhỏ tròn vo của mình, tiến lên dắt tay Đề Kiêu.
Đề Kiêu mới không muốn thừa nhận con heo nhỏ này là con trai mình đâu.
Doanh Nhi kéo hai cái, không kéo được.
Doanh Nhi: “…”
Lúc rời đi, Doanh Nhi ngoan ngoãn nói với Thái hậu: “Bác ạ, hôm khác con và mẫu phi cùng tới gặp bác nhé.”
Sau khi đi ra ngoài, Đề Kiêu có hơi hối hận vừa rồi đã không đồng ý với Diệp Phụ An.
Hắn nên để Diệp Phụ An chờ ở chỗ này, để Diệp Phụ An đem thằng nhãi ranh này đi.
Giờ thì hối hận cũng đã muộn.
Doanh Nhi vừa về đến nhà là la hét ầm ĩ muốn gặp Diệp Ly Châu.
Đề Kiêu nói với nha hoàn trong nội viện: “Dẫn thế tử về phòng, dỗ hắn ngủ đi.”
Nha hoàn: “…”
Tần Vương điện hạ cũng không xử lý được tiểu thế tử, nàng làm sao mà đối phó được?
Doanh Nhi giống hệt cái đuôi nhỏ dính ở sau lưng Đề Kiêu.
Bé biết, Đề Kiêu đi nơi nào, Diệp Ly Châu nhất định sẽ ở nơi ấy.
Đề Kiêu muốn đào một cái hố, chôn Doanh Nhi xuống đó.
Nhưng mà không thể làm vậy, hiện tại Doanh Nhi chỉ cần gào khan một tiếng là có thể làm cho Diệp Ly Châu giật mình tỉnh giấc.
Đề Kiêu xách Doanh Nhi lên, quẳng vào gian phòng đã được chuẩn bị cho bé: “Ngủ sớm chút, ngày mai không được nằm ì ở trên giường.”
Cửa đóng lại, Doanh Nhi ngồi dưới đất nhìn nha hoàn bà vú đang trải giường.
Bé tủi thân muốn khóc.
Nửa khắc sau, Doanh Nhi từ dưới đất bò dậy, mắng cho nha hoàn ngăn cản bé một trận rồi sải đôi chân ngắn ngủn đi tìm mẫu phi.
Đề Kiêu về đến phòng ngủ.
Gấp rút lên đường hơn một tháng, lại có đứa con ghẻ Doanh Nhi này ở đây, hắn cũng không chạm vào Diệp Ly Châu được một lần.
Lúc này, hắn xốc màn giường lên, nhìn thấy tiểu mỹ nhân yêu dấu của hắn đang ngoan ngoãn nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, rõ ràng chính là một bức họa mỹ nhân đang ngủ say.
Đề Kiêu cũng không cho nha hoàn tiến lên hầu hạ, hắn lạch cạch tự cởi áo ngoài của mình.
Hắn đã nghĩ xong rồi, đêm nay sẽ không ngủ, một khắc cũng không ngủ.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, giọng nói vừa tủi thân vừa non nớt của Doanh Nhi truyền vào: “Mẫu phi…”
Đề Kiêu: “! ! !”
Diệp Ly Châu dụi dụi mắt, tỉnh lại.
Một tay nàng vén màn giường lên, mắt mơ màng buồn ngủ: “Doanh Nhi à? Con và phụ vương cùng về đấy à?”
Doanh Nhi chạy lạch bạch tới bên giường, dưới ánh mắt gần như có thể giết người của Đề Kiêu, bé nói: “Con muốn ngủ cùng mẫu phi.”
Diệp Ly Châu gật đầu: “Được.
Tới đây, mẫu phi cởi áo cho.”
Đề Kiêu vừa cởi áo ngoài của mình ra.
Hắn cũng tự cởi quần áo, Doanh Nhi lại được Diệp Ly Châu cởi cho.
Doanh Nhi cởi quần áo rồi lên giường, nằm xuống bên cạnh Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu thoáng nhìn Đề Kiêu: “Điện hạ, chàng không ngủ à?”
Đề Kiêu lạnh mặt, cũng leo lên giường.
Nửa đêm Đề Kiêu theo thói quen mà ôm Diệp Ly Châu, nhưng lại ôm được một cái bánh bao nhỏ mềm mềm từ trong lòng Diệp Ly Châu.
Bánh bao nhỏ ngủ say như heo con, còn chảy cả nước dãi.
Suy nghĩ một chút, Đề Kiêu đặt bánh bao nhỏ xuống cuối giường, rồi tiến lên ôm lấy Diệp Ly Châu, kéo Diệp Ly Châu vào trong lòng.
Lông mi Diệp Ly Châu dài mà dày, da thịt trắng muốt như ngọc, màu môi rất quyến rũ.
Đề Kiêu hôn một cái.
Nàng không có phản ứng gì.
Đề Kiêu lại hôn cái nữa.
Ngón tay của Diệp Ly Châu túm lấy áo Đề Kiêu.
Nàng ngủ cũng rất sâu, khuôn mặt vùi vào trong lòng Đề Kiêu, ngủ rất ngoan.