Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/
Đề Kiêu gõ gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, cũng không trả lời câu hỏi của Triệu Quân, chỉ lạnh nhạt nói: “Hôm nay Hoàng hậu có gọi nàng vào cung không?”
Triệu Quân đoán ra là ông cậu muốn nửa đêm hẹn hò với Diệp Ly Châu.
Nhưng mà cậu cũng quá to gan rồi đấy.
Nói thế nào đi nữa, Diệp Phụ An cũng không phải là người dễ chọc.
Cậu tùy ý ra vào Diệp phủ, hơi sơ ý một chút để Diệp Phụ An phát hiện thì chuyện này sẽ không thu dọn được dễ dàng đâu.
Tuy rằng Đề Kiêu quyền khuynh thiên hạ, nhưng Diệp Phụ An cũng không phải là nhân vật có thể tùy tiện bị bắt chẹt.
Nghe nói Diệp Ly Châu là hòn ngọc quý trên tay Diệp Phụ An, dám dụ dỗ cô con gái cưng trong lòng Diệp Phụ An, ngày sau Diệp Phụ An chắc chắn sẽ thổi râu trừng mắt tìm Đề Kiêu tính sổ.
Triệu Quân nói: “Hôm nay mẫu hậu cũng không tiếp đãi Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư không thể nào ở trong cung được.
Cậu, lẽ nào Diệp tiểu thư đã đổi chỗ ở, nhưng chưa kịp nói cho cậu biết?”
Việc Đề Kiêu đi Trần Châu, cũng không có bao nhiêu người biết.
Dù là Hải Đàn, Đề Kiêu cũng không nói.
Cho nên, trong khoảng thời gian này Hải Đàn dù có gửi thư ra ngoài, cũng là gửi đến Vương phủ ở Hàm Châu, Đề Kiêu cũng không biết được.
Đề Kiêu nói: “Chớ có nói cho Hoàng hậu biết tin ta trở về.
Ngày mai cháu để người của hoàng hậu đi hỏi thăm một chút, rốt cuộc Diệp Ly Châu đã ở chỗ nào.”
Triệu Quân lên tiếng, nói: “Cậu, tối nay cậu ở lại trong cung ạ?”
“Không, ta về Vương phủ.” Đề Kiêu lại nói, “Phòng vệ của Đông cung quá mức lỏng lẻo.
Quân Nhi, cháu nên cố gắng chỉnh đốn người dưới tay đi.”
Trong lòng Triệu Quân rét run, nói: “Dạ.”
Nói thật ra, phòng vệ trong cung cũng không lỏng lẻo, so sánh với nơi ở của những quan viên khác, phòng bị trong cung đã là cực kỳ nghiêm ngặt rồi.
Với thân thủ của Đề Kiêu, qua lại bất kỳ nơi nào cũng không tốn chút sức, càng không cần nói tới hoàng cung.
Đề Kiêu từ trước đến nay lại xoi mói, hắn quản lý thuộc hạ nghiêm ngặt, dù là Vương phủ trong kinh hay là Vương phủ ở Hàm Châu, đều kín như thùng sắt vậy không có một khe hở, so sánh ra, trong cung có vẻ không nghiêm ngặt được đến vậy.
Ngày hôm sau, Triệu Quân cho người tới phủ Tần Vương báo tin cho Đề Kiêu.
Diệp Ly Châu đã tới một tòa nhà bên ngoài thành, nghe nói sức khỏe nàng không tốt, cần phải tĩnh dưỡng.
Đề Kiêu thăm dò được địa điểm, để người nói với Hải Đàn một tiếng.
Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, cả ngày Diệp Ly Châu ở trong noãn các không ra ngoài.
Dù sao nàng và Khương Nhiễm Y ở cùng nhau, hai chị em cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.
Khương Nhiễm Y là danh môn khuê tú, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, hai người cùng đọc sách, viết chữ, có rất nhiều chuyện để nói.
Hai người cũng thường xuyên đi ngâm suối nước nóng.
Nước suối bổ người, Diệp Ly Châu tới chỗ này, mỗi ngày đúng giờ thì uống thuốc, lúc sẩm tối thì đi ngâm nước nóng một lát, sức khỏe tốt hơn rất nhiều so với lúc ở kinh thành.
Buổi chiều Diệp Ly Châu ngủ được hơn một giờ, lúc tỉnh lại sắc trời đã có chút tối.
Bởi vì người của Khương gia tới, nên Khương Nhiễm Y đã đi tiếp đãi, chỉ có một mình Diệp Ly Châu ở trong phòng.
Nàng uống một chút canh sâm, rồi để Hải Đàn cùng đi ngâm suối nước nóng.
Ra khỏi cửa, Diệp Ly Châu mới phát hiện tuyết đã rơi lất phất, bông tuyết nho nhỏ, trên mặt đất đã là một tầng tuyết mỏng trắng xóa.
Nàng quấn chặt áo choàng, tóc cũng được bó lại trong mũ lông, chỉ lộ ra khuông mặt, trên trán treo một viên trân châu màu hoa hồng, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp.
Đi được một đoạn, vào đến trong vườn, Hải Đàn đỡ lấy tay của Diệp Ly Châu, nói: “Người đi cẩn thận một chút, chờ ngâm xong đi ra, nô tỳ cho người mang kiệu tới đón người về.”
Sắc trời tối đen, tuyết nhỏ lúc rơi lúc không, dai dẳng đổ xuống.
Sau khi thức dậy, Diệp Ly Châu đã cảm thấy thân thể nhẹ nhõm hơn không ít.
Nàng ngủ một giấc no nê, sắc mặt cũng không nhợt nhạt như trước nữa: “Ừ.
Cũng không biết chị họ nói chuyện với người ta tới khi nào.”
Phía trước là mấy cây tùng cao to.
Trên ngọn cây có một chút tuyết trắng.
Tay của Diệp Ly Châu vốn đang đặt trên cánh tay của Hải Đàn, đợi tới lúc nhìn thấy một bóng người cao lớn ở phía trước, nàng bỗng nhiên túm lấy cánh tay của nàng ấy.
Là Đề Kiêu.
Diệp Ly Châu không biết vì sao Đề Kiêu đột nhiên tới kinh thành, lại càng không biết Đề Kiêu làm sao lại tới đây.
Mặc dù là ngày đông tuyết phủ, Đề Kiêu lại ăn mặc cực kỳ phong phanh.
Hắn vẫn mặc trường bào màu đen như trước, đứng chắp tay sau lưng, chất vải quý giá, được dệt hoa văn chìm, tóc đen dùng Tử kim quan buộc lên thật cao, khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng, ngũ quan rõ ràng cuốn hút.
Diệp Ly Châu vẫn chưa nói chuyện, chỉ có khóe môi nhếch lên, tràn đầy trên mặt là ý cười dịu dàng: “Điện hạ.”
Đề Kiêu thoáng liếc nhìn Hải Đàn: “Nơi này có bản vương là được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Hải Đàn thoáng nhìn qua Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu nói: “Hải Đàn, ngươi về trước đi.”
Hải Đàn buông tay Diệp Ly Châu ra, lúc này mới rời đi.
Diệp Ly Châu ngước mắt nhìn Đề Kiêu: “Điện hạ, sao chàng lại tới đây? Ai nói cho chàng biết vậy?”
Tiểu cô nương líu ra líu ríu, như chú chim hoàng oanh vậy, ồn ào bên tai khiến người ta không được yên tĩnh.
Có điều giọng nói cực kỳ êm tai.
Đề Kiêu nói: “Ta hỏi Hoàng hậu, cố ý tới đây nhìn xem nàng có khỏe không.”
Diệp Ly Châu vốn không khỏe lắm, nhưng vừa gặp Đề Kiêu, nàng chỉ cảm thấy cái gì cũng tốt.
Nàng nói: “Mấy ngày trước thân thể không thoải mái lắm, hai ngày này đã khá hơn nhiều rồi.”
Đề Kiêu nhìn khuôn mặt nàng gầy đi vài phần, cái cằm nhọn hơn làm cho người thương xót.
Có điều đôi tròng mắt chứa đựng một tầng ánh nước, sóng nước long lanh, so với rượu ngon càng say lòng người hơn.
Hai mắt Diệp Ly Châu hơi hơi cong lên: “Nửa tháng trước ta nghe trộm đại phu và cha ta nói chuyện.
Đại phu nói trường hợp xấu nhất là ta không chống đỡ qua nổi mùa đông này, không ngờ, chàng lại quay lại sớm.”
Đề Kiêu đã quay lại rồi, Diệp Ly Châu đương nhiên có thể sống qua mùa đông năm nay.
Đề Kiêu biết thân thể Diệp Ly Châu ốm yếu, nhưng không ngờ nàng lại có thể nguy hiểm đến tính mạng, điểm này, Hoàng hậu cũng chưa từng nhắc tới với hắn.
Hắn cau mày: “Hôm khác ta để thuộc hạ tìm cho nàng một đại phu tốt nhất trong dân gian.”
Thái y trong kinh thành, muốn mời tới xem bệnh cho Diệp Ly Châu rất dễ.
Diệp Phụ An quyền thế che trời, chắc hẳn cũng đã mời rất nhiều danh y ở nơi khác tới, người có thể có chút danh tiếng, Diệp Phụ An đều phải mời đến xem cho con gái.
Nhưng sức khỏe của Diệp Ly Châu kém, không đơn thuần là bởi vì bệnh tật.
Diệp Ly Châu không giải thích rõ được, nàng nói: “Ta không cần người khác xem bệnh, điện hạ có thể nhìn ta một chút là được rồi.”
Nửa năm qua, đại phu trong cung, đại phu trong kinh thành, Diệp Ly Châu đều đã gặp không ít, cũng xem thuốc như cơm mà nuốt xuống, nhưng thân thể rất khó mà khá lên, duy chỉ có gặp được Đề Kiêu, thân thể nàng mới tốt được.
Diệp Ly Châu không biết mình có nên nói cho Đề Kiêu biết chuyện này hay không.
Bởi vì nghe qua rất lạ lùng, khó mà tưởng tượng nổi.
Diệp Ly Châu uyển chuyển nhắc nhở: “Chỉ có gặp được điện hạ, thân thể ta mới có thể tốt lên.”
Đề Kiêu lại xem câu nói thành thật này thành Diệp Ly Châu đang thổ lộ với hắn.
Những lời này của nàng thật khiến cho người ta hiểu lầm.
Hắn lãnh đạm phẩy đi bông tuyết nhỏ vụn trên mũ của Diệp Ly Châu: “Không nên chỉ nói những lời này thôi, về sau vẫn phải thành thật xem bệnh.”
Diệp Ly Châu biết Đề Kiêu không tin.
Nàng giải thích tiếp, e là Đề Kiêu sẽ cho rằng nàng cố ý mượn cớ sức khỏe không tốt mà quấn quýt lấy hắn.
Diệp Ly Châu nói: “Điện hạ, ta muốn đi ngâm ôn tuyền, chàng có muốn đi cùng không?”
Đề Kiêu hơi híp mắt: “Hử?”
Mặc dù Diệp Ly Châu biết nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng mà, Đề Kiêu không giống những người khác.
Nàng lớn lên từ nhỏ ở trong chùa, Ngộ Tâm sư thái không thể nói cho nàng biết những chuyện giữa nam và nữ, nàng cũng không đợi được tới lúc xuất giá, vú em trong phủ không có việc gì cũng sẽ không nói cho nàng biết quá nhiều, cho nên, Diệp Ly Châu cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
Dù sao nàng và Đề Kiêu đã từng ngủ trong cùng một phòng, lại không có người biết được.
Sau này Diệp Ly Châu cũng không có ý định lập gia đình.
Nàng bệnh tật ốm yếu, lại không có tình cảm gì, không muốn đi gây họa cho người tốt.
Càng có lẽ, nàng không đợi được đến lúc xuất giá thì đã chết rồi, có thể tận hưởng lạc thú trước mắt, nàng vẫn là muốn để cho bản thân vui vẻ.
Diệp Ly Châu nói: “Hẳn là chàng cũng rất mệt rồi nhỉ? Nước suối là dẫn từ trên núi xuống, cực kỳ sạch, mùa đông ngâm mình cũng thoải mái.”
Đề Kiêu cũng không định ngâm suối nước nóng cùng Diệp Ly Châu.
Nhưng là từ chối xong, có thể cô bé sẽ khóc nhè.
Hai người đã từng ngủ cùng nhau từ sớm.
Diệp Ly Châu còn từng cưỡng hôn hắn.
Đề Kiêu đã ngầm thừa nhận Diệp Ly Châu là Vương phi của mình rồi.
Hắn gật đầu: “Được.”
Trong phòng cũng không có ai khác, hơi nóng dày đặc, Diệp Ly Châu đi thay bộ váy áo khác, đột nhiên nàng nhớ ra Đề Kiêu không có quần áo, cau mày nghĩ lát nữa Đề Kiêu sẽ mặc cái gì.
Lúc nàng đi ra, lại thấy Đề Kiêu đã cởi ngoại bào, bên trong đang mặc áo lót màu trắng.
Diệp Ly Châu nói: “Chờ lát nữa ta để Hải Đàn nghĩ cách tìm cho chàng một bộ quần áo mới, chàng cứ mặc cái này ngâm đi.”
Đề Kiêu vốn còn muốn cởi áo ra, nhìn thấy Diệp Ly Châu mặc áo lụa, thì không cởi nữa, cùng ngâm nước với nàng.
Chả trách tiểu cô nương dám mời hắn cùng ngâm nước nóng, hóa ra nàng cũng mặc quần áo thật kỹ.
Áo lụa mỏng mà không lộ, không khác y phục mà nàng mặc đêm hôm đó là bao.
Nếu thật sự không mặc gì cả, Diệp Ly Châu chắc chắn sẽ không mở lời mời Đề Kiêu, như vậy xấu hổ lắm.
Đề Kiêu chợt nhớ ra ở đây còn có một cô tiểu thư nữa, hắn lạnh lùng nhíu mày: “Những người khác đã ngâm qua chưa?”
Diệp Ly Châu nói: “Tòa nhà này mới xây năm nay, chỗ này chỉ có một mình ta từng ngâm qua thôi.”
Nàng chưa từng ngâm nước nóng cùng Khương Nhiễm Y.
Diệp Ly Châu dù sao cũng là bệnh nhân, sức khỏe Khương Nhiễm Y không chưa chắc đã tốt.
Ăn cùng ngủ cùng còn tạm được, cùng nhau ngâm suối nước nóng, Diệp Ly Châu sợ sẽ truyền bệnh cho Khương Nhiễm Y, cho nên Khương Nhiễm Y ở trong một ao nước nóng khác.
Diệp Ly Châu rải một tầng cánh hoa hồng đầy trên mặt nước.
Hương hoa xông vào mũi, Đề Kiêu cũng không thích thứ mùi ngọt mà ngấy này, nhưng xem ra Diệp Ly Châu rất vui vẻ, hắn đành phải chấp nhận.
Diệp Ly Châu rải cánh hoa xong, rồi đi xuống nước, giữa ao rất sâu, nàng chỉ ngâm người ở gần bờ.
Áo lụa xanh biếc sau khi ngâm nước thì dính thật chặt lên người Diệp Ly Châu, tóc của nàng cũng ướt, giọt nước theo đó chảy xuôi xuống.
Diệp Ly Châu cũng không biết bản thân với Đề Kiêu mà nói, là sự cám dỗ lớn cỡ nào.
Nàng cũng không phải là đàn ông, làm sao hiểu suy nghĩ của đàn ông.
Nàng thấy Đề Kiêu cách nàng rất xa, nhịn không được sáp tới bên cạnh Đề Kiêu, giống hệt như một con cá nhỏ xinh đẹp: “Lần này Điện hạ lại là vì Thái Tử mà vào kinh sao?”
Khi còn cách gần ba thước, Đề Kiêu giữ lấy vai của Diệp Ly Châu: “Ta có thể nghe rõ tiếng nàng, đừng tới gần quá.”
Diệp Ly Châu bị hắn nắm lấy bả vai, thân thể mềm nhũn, tức khắc cảm thấy người nóng lên, không tới gần Đề Kiêu, thì nàng cảm thấy không thoải mái.
Nàng nói một cách vô lại: “Ta không nghe được tiếng của chàng.”
Đề Kiêu đành phải cho phép nàng lại gần hơn một chút.
Hắn nghĩ hay là hắn không hiểu được tiểu cô nương trẻ tuổi.
Bình thường thoạt nhìn Diệp Ly Châu là tiểu thư khuê các đoan trang thận trọng, vừa đến trước mặt hắn, lại luôn bày tỏ với hắn, tìm cách tới gần hắn.
Ngày sau thành thân rồi, chắc chắn cũng sẽ đòi hỏi vô độ.
Trên mặt Diệp Ly Châu toàn là nước, tí tách nhỏ xuống, lông mi dài treo một chút bọt nước, Đề Kiêu giơ tay lên lau đi cho nàng: “Thái Tử vẫn còn là trẻ con.
Chuyện diệt giặc cỏ ở Cẩm Sơn lần này cần ta trợ giúp một chút.”
Diệp Ly Châu thầm nghĩ trong lòng, điện hạ thật là một người tốt, lo lắng cho vãn bối.
Đề Kiêu lau đi bọt nước trên mặt nàng xong, đầu ngón tay vuốt nhẹ qua cánh môi mềm mại của nàng.
Bởi vì trong phòng ấm áp, bờ môi của nàng là màu đỏ tươi ướt át, gò má cũng đỏ ửng lên.
Thân thể Diệp Ly Châu nhanh hơn não, còn chưa kịp suy nghĩ, vậy mà nàng đã làm ra.
Ngón giữa của Đề Kiêu bị nàng cắn một cái.