Người dịch: LC
Diệp Ly Châu bị lăn qua lăn lại hơn phân nửa buổi tối.
Ngày ấy nàng đồng ý với Đề Kiêu rằng đêm tân hôn, Đề Kiêu bảo nàng làm cái gì thì nàng nhất định phải làm cái đó.
Với Diệp Ly Châu mà nói, đây thật ra là chuyện rất xấu hổ.
Ngày hôm sau, khi mở mắt ra thì đã là buổi chiều rồi.
Đề Kiêu có mấy ngày chưa chạm vào nàng, cho nên rất nhớ.
Trước Diệp Ly Châu, hắn chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác, cũng chưa bao giờ muốn chạm vào đàn bà con gái.
Mỗi lần làm chuyện này với Diệp Ly Châu, Đề Kiêu đều rất vui sướng.
Cảm giác mà nàng cho hắn thực sự là rất sảng khoái.
Có được nàng, Đề Kiêu mới hiểu được “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu” là có ý gì.
Sau khi Đề Kiêu cảm nhận được Diệp Ly Châu tỉnh lại thì khẽ hôn một cái lên trán nàng.
Trong mắt của Diệp Ly Châu còn có một chút ánh nước, yêu kiều động lòng người, cũng cực kỳ nhu mì.
Đề Kiêu nhìn nàng, ôm nàng chặt hơn nữa: “Đêm qua mệt quá hả?”
Diệp Ly Châu nhận ra cơ thể có cảm giác không thoải mái, sắc mặt từ từ đỏ lên, màu đỏ hây hây lan ra từng chút một, đẹp như đóa hoa đào vậy.
Cuối cùng, nàng mới nhỏ giọng nói: “Chàng có thể đi ra ngoài không? Trời cũng sáng rồi, thời gian không còn sớm nữa, nên dậy thôi.”
Đề Kiêu cố ý dây dưa với nàng, hắn nói: “Gọi thêm một tiếng phu quân nữa.
Gọi xong thì sẽ bỏ qua cho nàng.”
Diệp Ly Châu: “… không gọi.”
Ở trong lòng nàng, Đề Kiêu đã không còn đáng tin nữa.
Hôm qua hắn nói, gọi hắn là anh trai thì hắn sẽ bỏ qua cho nàng.
Nàng khóc lóc gọi ra, kết quả…
Diệp Ly Châu cuối cùng thiếu chút nữa thì đau sốc hông mà ngất đi.
Bây giờ lại bảo gọi phu quân, Diệp Ly Châu mới không gọi đâu.
Đề Kiêu rất có thủ đoạn để bắt nạt Diệp Ly Châu.
Thực ra đã là xế chiều rồi, ngoài cửa cũng không có ai dám lại gần.
Điện hạ và Vương phi chưa đi ra, không người nào dám tự xông vào.
Những người khác đều hiểu rõ.
Điện hạ một thân một mình nhiều năm như vậy, không chạm vào đàn bà, không gần nữ sắc, bây giờ vất vả lắm mới có một Vương phi như tiên nữ vậy, tự nhiên phải thương yêu Vương phi thật nhiều.
Ánh nắng buổi chiều gay gắt đã xuyên qua màn cửa sổ, khiến cho gian phòng sáng lên một chút.
Trong âm thanh mềm mại đáng yêu thoáng mang theo chút nghẹn ngào, dường như có chút thở dốc khó nhọc, cũng không biết là chịu oan ức thế nào.
Âm thanh này quá mức yêu kiều, dường như có thể hòa tan trái tim người ta.
Màn giường rung lên kịch liệt.
Màu của tấm màn là sắc đỏ thẫm có vẩy thêm màu vàng, nhìn hết sức vui vẻ.
Màn giường che chắn bên trong thật kỹ, một điểm sáng cũng không thể lọt vào được, chỉ có âm thanh truyền ra.
Rất lâu sau đó, biên độ rung động mới từ từ nhỏ dần.
Đề Kiêu nâng tay lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt của Diệp Ly Châu.
Nàng khóc nấc một cái, vành mắt đỏ hồng: “Đề… Đề Kiêu…”
Đề Kiêu không biết mình đã làm sai điều gì, hắn lau rồi lại lau.
Diệp Ly Châu cũng không phải người biết nổi nóng, mặc dù bị ăn hiếp đến thảm, tủi thân mà bĩu môi mếu máo, nhưng vẫn ôm chặt lấy cổ của Đề Kiêu mà khóc.
Đề Kiêu ôm nàng đi tắm rửa.
Sau đó Diệp Ly Châu thay một bộ đồ sạch sẽ.
Bây giờ nàng đã gả làm vợ người ta, mặc dù tuổi tác thì là thiếu nữ, nhưng thân phận lại đã trở thành thiếu phụ có chồng, là Vương phi của Đề Kiêu.
Cho nên quần áo đồ dùng bớt đi cảm giác đơn thuần đáng yêu của thiếu nữ đợi gả trong khuê phòng, mà nhiều thêm vài phần tao nhã chững chạc.
Tóc đen cũng vấn lên thành búi tóc.
Mái tóc của nàng vừa dày vừa dài, đẹp cực kỳ, bây giờ vấn lên, chồng chất như mây, càng lộ ra cần cổ thon dài.
Màu da nàng vốn đã trắng nõn, trên cổ sinh ra một ít dấu ấn như hoa mai đỏ vậy, nàng không thể không kéo cổ áo lên cao hơn.
Đề Kiêu cũng biết đêm qua hắn có phần quá đáng làm Diệp Ly Châu mệt nhọc.
Diệp Ly Châu đói kinh khủng.
Lúc ăn cơm nàng bưng một bát cháo ăn rất ngoan, tuy rằng rất đói bụng, nhưng nàng vẫn ăn từng miếng nhỏ như trước.
Nhận ra Đề Kiêu đang nhìn mình chằm chằm, Diệp Ly Châu ngước mắt lên, vẻ mặt nghi hoặc: “Điện hạ, sao chàng không ăn?”
Đề Kiêu không nói gì, chỉ nhìn bát ăn cơm nhỏ tinh xảo trong tay Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu nói: “Chàng muốn ăn của ta à?”
Nàng múc một chút cháo: “Đút cho chàng này.”
Ánh mắt Đề Kiêu dịu dàng hơn vài phần, ăn chỗ cháo mà nàng đút cho.
Diệp Ly Châu ăn ít, rất nhanh thì không ăn nữa, nàng nói: “Có phải là hôm nay chúng ta dậy muộn quá, không tiến cung đi gặp Hoàng hậu nương nương được nữa.”
Đề Kiêu nói: “Không cần để ý nhiều lễ nghi như vậy, Hoàng hậu không để tâm những thứ này đâu.”
Diệp Ly Châu không dám càn rỡ quá.
Nàng là lần đầu tiên lập gia đình, đi tới chỗ này của Đề Kiêu, rất nhiều lúc cũng chưa thích ứng được.
Mợ Quân thị đặc biệt dặn đi dặn lại, sau khi nàng gả cho Đề Kiêu thì ngàn vạn lần không thể tùy ý làm bậy, quan hệ vợ chồng cần phải giữ gìn thật tốt.
Diệp Ly Châu ở nhà thì được Diệp Phụ An cưng chiều, Diệp Phụ An là cha của nàng, cho dù nàng có làm gì sai, quan hệ máu mủ giữa hai người cũng sẽ không thay đổi.
Phu quân thì rất khó cưng chiều nàng vô điều kiện giống như cha đẻ, cho nên phải cẩn thận tính toán, đừng làm đôi bên lạnh lòng mà tổn thương tình cảm.
Diệp Ly Châu cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể yên lặng giống như đoạn thời gian vừa mới về nhà.
Phủ Tần Vương rất lớn, tuy rằng quanh năm trống trải, nhưng còn lớn hơn cả phủ Thừa tướng.
Tối qua Diệp Ly Châu bị lăn qua lăn lại tới nửa đêm chưa đi ngủ, tự nhiên cũng không có sức mà đi dạo trong phủ.
Nàng nằm dài trên chiếc giường mềm bên cửa sổ, Ngọc Sa xoa bóp vai cho nàng.
Cả người Diệp Ly Châu đều uể oải, thực ra nàng cũng ngủ không được lâu lắm, cho nên chưa qua bao lâu, nàng đã nhắm mắt lại.
Lúc Đề Kiêu từ thư phòng đi ra thì sắc trời đã tối rồi, trong nhà đột nhiên có thêm một người phụ nữ, đôi khi Đề Kiêu cũng thấy không chân thực cho lắm.
Tối hôm nay trong cung có yến hội, Đề Kiêu phải vào cung một chuyến, muộn một chút mới quay về.
Diệp Ly Châu tắm gội xong thì thay quần áo trèo lên giường.
Cái giường này còn rộng gấp hai lần cái giường của nàng lúc còn ở nhà.
Diệp Ly Châu lăn một vòng ở trên giường, cả người lười biếng.
Vốn dĩ Diệp Ly Châu nhận giường, ngủ ở chỗ khác nàng sẽ không quen cho lắm, nhưng ở đây thì lại rất quen.
Nàng ngủ thiếp đi rất nhanh.
Sau khi Đề Kiêu quay về, xốc màn lên thì nhìn thấy Diệp Ly Châu đang ôm chăn ngủ say sưa.
Mái tóc dài của nàng xõa ra ở sau người, lông mi cong cong, ngủ rất sâu, rất thoải mái.
Đề Kiêu cởi áo, nằm xuống ngủ bên cạnh Diệp Ly Châu, ôm nàng vào trong lòng.
Diệp Ly Châu mơ màng mở mắt ra: “Điện hạ, chàng đã về.”
Tiếng của nàng không rõ ràng, mềm mại, rất là êm tai.
Đề Kiêu cảm thấy tim của hắn cũng sắp tan ra rồi.
Vừa quay về đã trông thấy Diệp Ly Châu nằm trên chiếc giường của bọn họ, thực sự khiến cho người ta rung động.
Buổi tối Đề Kiêu không cùng ăn cơm với Diệp Ly Châu.
Hắn gãi gãi cằm của nàng: “Tối nay nàng ăn no chưa?”
Diệp Ly Châu gật đầu: “Ăn no rồi.”
Đề Kiêu nói: “Đêm qua nàng ăn có no không?”
Diệp Ly Châu nhắm mắt lại: “Đêm qua ta không có ăn cơm.”
Vạt áo bị cởi ra, Diệp Ly Châu cũng sắp bật khóc: “Đừng…”
Đề Kiêu nói: “Sợ nàng mệt nhọc quá độ, ta cố ý để thái y kê đơn thuốc, nào, để ta bôi thuốc cho nàng.”
Bôi thuốc rồi bôi thuốc, Đề Kiêu cứ nhất định nói tối nay chưa đút cho Diệp Ly Châu ăn no, Diệp Ly Châu không thể không bị đút thêm một bữa ăn khuya nữa.
Nàng chẳng nói được câu nào, Tần Vương lạnh lùng kiêu ngạo trong mắt người ngoài, lúc này lại đầy ý cười trong mắt mà nhìn nàng: “Mỗi đêm đều cho nàng ăn no, có được không?”
Diệp Ly Châu hơi chống cự, nàng cảm thấy cứ tiếp tục thế này nữa, bị Đề Kiêu lăn qua lăn lại các kiểu, sớm muộn gì cũng sẽ bị chơi hỏng.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Không được, cơm của chàng khó ăn lắm.”