Ô thị đang dẫn theo một đám nha hoàn bà vú đi về hướng Tĩnh Thủy Hiên, nơi ở của Diệp Ly Châu, đi được nửa đường thì vợ của quản gia là Tôn thị đi tới.
Tôn thị nói: “Thưa Thái thái, Lão gia vừa hạ triều trở về, trong cung bên đó truyền đến tin tức, nói Thái Tử điện hạ và Tần Vương điện hạ sắp tới Diệp phủ, Lan Hinh cô cô trong cung Hoàng hậu nương nương cũng sẽ tới, ngài đi chuẩn bị ngay để tiếp đãi cô cô trong cung Hoàng hậu đi ạ.”
Những người khác xem trọng Diệp Phụ An, khi Khương thị còn sống, một đám phu nhân trong kinh cùng với quý nhân trong cung đều coi trọng Khương thị.
Ô thị xuất thân thấp hèn, là vợ lẽ lên làm vợ cả, tự nhiên không được hưởng thụ đãi ngộ của Khương thị.
Cũng chỉ ngày lễ ngày tết, mới gặp mặt hoàng hậu một lần.
Hoàng hậu phái nữ quan trong cung tới, càng là lần đầu tiên.
Trong tay Ô thị đang nắm một chuỗi tràng hạt, bà ta cười nói: “Ta vốn định đi thăm Đại tiểu thư một chút.
Hôm qua Đại tiểu thư về, còn chưa thấy mặt nàng nữa đấy.”
Tôn thị nói: “Đại tiểu thư là bậc con cháu, tự nhiên sẽ đi thỉnh an ngài, việc tiếp đón quan trọng hơn, ngài đi tiếp đãi Lan Hinh cô cô trước đi ạ.”
Ô thị gật đầu, nói với hai nha hoàn ở sau lưng: “Các ngươi mang điểm tâm tới chỗ Đại tiểu thư, nhớ thay ta hỏi thăm sức khỏe Đại tiểu thư.”
Hai nha hoàn khẽ cúi người, xách theo hộp đựng thức ăn mà đi, vừa đến Tĩnh Thủy Hiên, các nàng liền gõ cửa viện, một cô bé ló đầu ra.
Hai nha hoàn nói: “Thái thái để bọn ta tới thăm Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư có ở đây không?”
Bé gái nói: “Tiểu thư vừa ăn cơm xong, đi vào trong vườn tản bộ tiêu cơm rồi, thái thái là có lời gì?”
Hai nha hoàn nâng hộp thức ăn đang cầm trong tay lên: “Thái thái để bọn ta đưa tới mấy món điểm tâm, hỏi thăm sức khỏe của tiểu thư một chút.”
Bé gái dẫn hai người bọn họ đi vào, lấy đĩa bày điểm tâm ra, rồi để nha hoàn mang hộp đựng thức ăn rời đi.
Hai nha hoàn này cầm theo hộp đựng thức ăn trống không, vừa đi trên đường, vừa nói: “Bọn mình cũng chưa gặp được tiểu thư, vị này thật đúng là, chẳng nể mặt ai cả.
Thái thái là nữ chủ nhân trong nhà đấy, nàng đắc tội Thái thái, trước khi lấy chồng, có thể có tháng ngày tốt gì chứ?”
Một người khác nói: “Ta nghe người ta nói, thân thể tiểu thư rất kém, chưa đợi được xuất giá thì đã chết rồi.”
Vú Trần và Diệp Ly Châu vừa lúc đi tới chỗ góc quanh, nghe được lời của hai nha hoàn này, vú Trần tức khắc nổi giận, muốn xông tới mắng hai đứa nha hoàn.
Diệp Ly Châu nhíu mày, nắm lấy ống tay áo của vú Trần: “Vú Trần, thôi đi.”
Nàng xoay người, đi về hướng ngược lại: “Ta vừa về đến Diệp phủ.
Diệp phủ vốn yên ổn, bởi vì ta mà bắt đầu nổi lên sóng gió thì không hay.”
Vú Trần đi theo sau lưng Diệp Ly Châu, bà nói: “Tiểu thư, người là thiên kim tiểu thư, mới là chủ nhân trong cái nhà này, hai đứa nha hoàn nói huyên thuyên sau lưng người ta, cắt đầu lưỡi của các nàng đi cũng không quá đáng.
Lão gia mà biết, khẳng định cũng sẽ đứng về phía người.”
Diệp Ly Châu nói: “Cha vốn đã bận rộn, chuyện trên triều đình đã khiến ông đủ vất vả rồi, những chuyện nhỏ nhặt này, cũng không cần làm phiền ông phải cân nhắc quyết định.
Ai chưa từng nói bậy ở sau lưng người khác chứ, nói sai có thể sửa, đầu lưỡi không còn thì không mọc lại được nữa.
Vú à, cứ bỏ qua cho các nàng lần này đi, nếu lần sau lại nghe các nàng nói xấu chủ nhân nữa, thì trực tiếp đuổi ra khỏi phủ.”
Vú Trần nói: “Tiểu thư ơi, người đi theo Ngộ Tâm sư thái lâu quá rồi.
Các nàng là người xuất gia, khẳng định mỗi ngày ở bên tai người nói cái gì mà người xuất gia trong lòng phải khoan dung, nhưng kinh thành không lưu hành cái này, sau này người sẽ biết thôi.”
Lúc Diệp Ly Châu ở Minh Phật Tự, đều là tự làm mọi việc một mình, thực ra nàng cũng không quen có một đám người vướng chân vướng tay đi theo bên cạnh.
Đi đến ngồi xuống trong hoa sảnh, Diệp Ly Châu nói: “Các ngươi đều quay về đi, để ta một mình yên tĩnh một lát.”
Người vừa đi, bên cạnh trong nháy mắt mát mẻ hơn rất nhiều.
Trong lòng Diệp Ly Châu cũng biết, nha hoàn đó vừa nãy nói không sai, bệnh của nàng đã hết phương cứu chữa, đã không trị được nữa rồi.
Nàng chưa đợi được người tới cưới thì đã chết rồi.
Nàng mất ngủ, ngủ không ngon giấc, dễ giật mình, đi được hai bước đã thở dốc, người ngoài không rõ, nhưng chính nàng hiểu rõ nhất tình trạng thân thể của mình.
Diệp Ly Châu ngồi ở trong hoa sảnh, nàng nhìn thấy ở cách đó không xa có một cái xích đu, nhất thời trong lòng có chút ngứa ngáy, muốn đi tới ngồi lên xích đu chơi.
Diệp Ly Châu đứng dậy, lảo đảo đi qua đó.
.
.
Đề Kiêu và Triệu Quân tới phủ Thừa tướng, Diệp Phụ An đương nhiên cười ha hả ra tiếp đón hai người này.
Trong lòng ông biết Đề Kiêu tám phần mười là muốn Triệu Quân cưới con gái bảo bối của mình, có mấy lời, Diệp Phụ An muốn nói rõ ràng trước.
Triệu Quân, thân là Thái Tử, người kế vị của một nước, là nhân vật như lan như ngọc.
Người mà quý nữ trong kinh ngưỡng mộ nhất trong lòng chính là hắn.
Tuy Diệp Phụ An không kết bè kết cánh, không nhập bọn với Thái Tử, nhưng ông không thể không thừa nhận, Thái Tử đúng là rất ưu tú.
Nhưng người chồng mà Diệp Phụ An muốn tìm cho Diệp Ly Châu, không thể quá cường thế.
Cường thế quá sợ Diệp Ly Châu chịu ấm ức.
Diệp Phụ An không cần dựa vào con gái để củng cố quyền thế của gia tộc, Diệp gia là dựa vào đàn ông, qua nhiều năm như vậy, Diệp gia chưa từng đưa con gái vào cung.
Đến Diệp Ly Châu, tự nhiên cũng như vậy.
Diệp Phụ An đã sớm phân phó gã sai vặt mở cửa Lâm Tiên Lâu, ba người ở trên lầu cao uống rượu nói chuyện.
Chỗ cao gió to, sáu cánh cửa sổ đều mở ra, lúc Diệp Phụ An và Triệu Quân đang thảo luận chuyện năm nay miền nam cải cách ruộng dâu, thì Đề Kiêu đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Nơi này là tầng tư, tòa nhà cao nhất trong Diệp gia.
Lâm Tiên Lâu nằm ở một góc lệch về phía Bắc của Diệp gia, nhìn về phía nam, gần như có thể thu toàn bộ Diệp phủ vào trong tầm mắt.
Đề Kiêu quan sát bố cục của toàn bộ Diệp phủ, đại khái phỏng đoán ra nơi Diệp Phụ An sẽ để Diệp Ly Châu ở lại.
Diệp Phụ An thấy Đề Kiêu mãi mà không nói chuyện kết thân với mình, trong lòng có phần đắn đo không chắc.
Đề Kiêu không nói chuyện này, Diệp Phụ An cũng không tiện chủ động nói tới, ông nhìn về phía Đề Kiêu: “Tần Vương điện hạ, sao lại hóng gió một mình ở đó?”
Đề Kiêu quay đầu lại nói: “Ở lâu trên cao, bản vương cảm thấy váng đầu, Thái Tử, cháu và Thừa tướng cứ từ từ nói chuyện, bản vương xuống phía dưới đi dạo một chút.”
Triệu Quân thoáng kinh ngạc, sau đó cười nói: “Cậu không thích chỗ cao, Thừa tướng, vừa rồi ngài nói đến chuyện phạm vi trồng của ruộng dâu vẫn nên giảm bớt…”
Sau khi Đề Kiêu xuống lầu, cũng không để tùy tùng đi theo, người của Diệp phủ tự nhiên không dám đi theo hắn.
Hắn là người ngoài, nữ quyến trong nội viện nhiều, thân là ngoại nam, hắn không tiện đi bừa vào trong nội viện.
Tường cao trùng trùng, Đề Kiêu ước đoán hai nơi Diệp Ly Châu có thể ở, mặc dù biết khả năng gặp được nàng cũng không lớn, nhưng vẫn là có ý nghĩ này.
Đêm hôm đó nhìn thấy Diệp Ly Châu, sau khi đi vào giấc ngủ Đề Kiêu liền có một giấc mộng.
Tối hôm qua lại mơ thấy, từ trước tới giờ hắn chưa từng nằm mơ, nội dung của giấc mơ lại cực kỳ quá đáng.
Cảm xúc của Đề Kiêu rất ít khi bị chấn động, nhưng khi tỉnh lại thì sắc mặt có thay đổi lớn, lúc đó hắn vừa thay quần áo vừa nghĩ, người con gái này không thể đưa cho Thái Tử.
Chỉ là một nét mặt thoáng qua, Đề Kiêu nghĩ chỉ là dáng dấp Diệp Ly Châu quá đẹp, hồng nhan họa thủy.
Ngày thường tuy hắn thanh tâm quả dục, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy tuyệt sắc như vậy, có một vài suy nghĩ cũng không khó lý giải.
Có lẽ, dẫn người về, đưa vào nhà, gặp mặt nhiều lần rồi, mỗi ngày nhìn thấy, thì sẽ phát hiện nàng và những người phụ nữ khác cũng gần như nhau, cũng không có gì đẹp mắt nữa.
Đề Kiêu đi về phía trước, Diệp Ly Châu đã ngồi chán trên xích đu, cũng muốn quay về Tĩnh Thủy Hiên.
Chỉ là Diệp phủ quá lớn, nàng vòng tới vòng lui, lại đi lạc đường.
Giờ này, nàng cũng không gặp được người khác để hỏi đường, cứ càng đi càng xa, đã đi ra khỏi nội viện.
Thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, đi bộ vài bước đã thở hổn hển, nàng lau đi giọt mồ hôi trên trán, sắc mặt tái nhợt.
Lúc đi ngang qua một chỗ nào đó, Diệp Ly Châu dựa vào tường nghỉ ngơi một chút, chưa tới nửa khắc đồng hồ, nàng cảm thấy người hình như nhẹ nhàng hơn một ít.
Ngực không khó chịu như vậy nữa.
Hai chân cũng không nặng như đổ chì.
Diệp Ly Châu cảm thấy khó hiểu, cảm giác đêm hôm đó, hình như lại quay lại.
Nàng sinh ra đã không đầy đủ, thân thể rất kém, không biết người bình thường cảm thấy thế nào, nhưng cảm giác bây giờ, thì dường như nàng khỏe mạnh như người bình thường vậy.
Diệp Ly Châu rời khỏi bức tường, nàng nhìn thấy trước mặt có một cổng vòm, bất giác đi về phía đó.
Đối diện lại đi tới một người đàn ông.
Người này quá cao, còn cao hơn cả Diệp Phụ An.
Từ lúc năm tuổi Diệp Ly Châu đã ở trong Minh Phật Tự, từ lúc hiểu chuyện tới nay, ngoại trừ cha mình, còn chưa từng thật sự gặp qua đàn ông nào.
Người hầu đi theo bên cạnh Diệp Phụ An căn bản không thể ngẩng đầu nhìn Đại tiểu thư, hơn nữa, có nha hoàn bà vú, Diệp Phụ An cũng sẽ không để người hầu chạm tới một đầu ngón tay của Diệp Ly Châu.
Cho nên, thường ngày Diệp Ly Châu nhìn thấy phần lớn là phụ nữ, bỗng nhiên để nàng nhìn thấy một người cao lớn như vậy, bên hông còn đeo binh khí, trong lòng Diệp Ly Châu có chút không thích ứng.
Nàng cũng rốt cuộc nhận ra, hình như mình đã rẽ đường khác, nếu là thành thật ở trong nội viện, không có khả năng đụng phải một người đàn ông cao lớn thế này.
Diệp Ly Châu và người này không quen biết, nam nữ khác biệt, gặp mặt cũng không thể nói chuyện.
Cho nên, nàng chần chừ một lát, rồi quay đầu đi trở về.
Thừa dịp bây giờ còn có chút ấn tượng, nàng hẳn là có thể mò về cái đình lúc trước, chờ vú Trần tới tìm nàng.
Đề Kiêu: “…”
Trên lầu ngắm núi, đầu tường ngắm tuyết, trước đèn ngắm trăng, trong thuyền ngắm ráng chiều, dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, đây đều là những cảnh tượng tuyệt đẹp.
Hắn vốn tưởng rằng, ngày đó dưới ánh trăng, bởi vì ánh trăng mông lung, nên Diệp Ly Châu đã tăng thêm mấy phần sắc đẹp, giờ đây nhìn nàng dưới ánh mặt trời, hắn phát hiện Diệp Ly Châu càng đẹp hơn, so với suy nghĩ trong đầu hắn hai ngày này còn dễ nhìn hơn.
Diệp Ly Châu mặc áo lụa màu vàng nhạt, áo lụa tầng tầng lớp lớp, rất là phóng khoáng.
Dáng vẻ nàng cụp mi cúi đầu rất dịu dàng, điểm chu sa trên ấn đường lại đỏ đến chói mắt.
Vì là ban ngày, Đề Kiêu nhìn rõ, mới phát hiện nàng quả thực đảm đương được hai chữ “Báu vật”.
Nhưng là ——
Diệp Ly Châu vì sao không ngẩng đầu lên nhìn hắn chứ?
Thấy hắn là trốn, xấu hổ sao?
Ngón tay của Đề Kiêu chợt cong lại, hắn nhìn Diệp Ly Châu từng bước một biến mất trước mắt mình.
Bên này, Diệp Ly Châu cứ đi tiếp, rốt cuộc phát hiện không đúng.
Nàng lại cảm thấy thể lực của mình không chống đỡ nổi nữa, người không thoải mái.
Rõ ràng vừa nãy lúc dựa vào mặt tường còn tốt lắm.
Chẳng lẽ, bức tường đó vô cùng kỳ diệu?
Diệp Ly Châu quay đầu lại nhìn bức tường đó, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, người đàn ông mới tình cờ gặp được kia vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đôi tròng mắt sắc bén đang nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt của người đàn ông khiến Diệp Ly Châu không thoải mái, nàng có thể nhận ra được, khí phách không tầm thường của người này, hẳn là người ở chức vị cao, có lẽ là bạn tốt của cha.
Chỉ là, da mặt người này cũng quá dày đi, lại vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt cũng có thể chọc ra một cái lỗ trên người nàng.
Đề Kiêu thấy Diệp Ly Châu thế mà quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười: Nàng vừa rồi còn đang xấu hổ, cách xa một chút, lại dám to gan quay đầu lại nhìn hắn.