Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/
Diệp Ly Châu lại loạng choạng bỏ đi, Đề Kiêu vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, cho đến tận lúc nàng hoàn toàn biến mất.
Dáng đi của Diệp Ly Châu rất đẹp, vòng eo khẽ lắc lư, dáng người yểu điệu, như thủy liên trong gió.
Eo của nàng rất nhỏ, dư ra chưa đủ một cái nắm tay, thoạt nhìn cũng rất dẻo dai, không biết nắm cái vòng eo nhỏ nhắn này trong tay, sẽ là cảm giác thế nào.
Diệp Ly Châu về đến cái đình lúc ban đầu, nhóm người của vú Trần cũng đã tìm nàng rất lâu rồi.
Vú Trần nói: “Tiểu thư ơi, người đã đi đâu vậy? Tướng phủ rộng lớn quá, hôm khác nô tỳ dẫn người đi xem đường.
Lúc không biết đường, một mình người chớ đi lại lung tung.”
Diệp Ly Châu gật đầu: “Vú Trần, ta biết rồi.”
Vú Trần nói: “Mặt trời gắt quá, Tiểu Hồng, che ô cho tiểu thư, đừng để tiểu thư phơi nắng.”
Một cô gái trẻ mặc trang phục của nha hoàn màu hồng nhạt vội vàng đi tới, đem cái ô xòe ra trên đầu Diệp Ly Châu.
Mắt của nha hoàn này rất to, khẽ chớp chớp, lộ ra sự thông minh lanh lợi, nàng ta nói: “Tiểu thư, để nô tỳ che ô cho người.”
Diệp Ly Châu đi ở phía bên trái của nha hoàn.
Nàng thấy nha hoàn này lớn lên rất xinh đẹp, thuận miệng hỏi thêm mấy câu: “Ngươi tên là Tiểu Hồng à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu Hồng cười nói: “Thưa, vốn gọi là Hồng Hoa, nhưng người khác đều cảm thấy thô tục, nên chỉ gọi là Tiểu Hồng.
Nô tỳ năm nay mười sáu tuổi rồi ạ.”
Về đến Tĩnh Thủy Hiên, Diệp Ly Châu đọc thư một lát, sau khi dùng cơm trưa xong, thì lười biếng ngồi thêu thùa ở bên giường nhỏ.
Vú Trần thấy Tiểu Hồng có duyên lọt vào mắt Diệp Ly Châu, trong phòng chung quy cần hai nha hoàn trẻ tuổi bưng trà rót nước, bà liền thúc giục Tiểu Hồng đi rót trà cho Diệp Ly Châu.
Tiểu Hồng cũng thông minh, biết Tĩnh Thủy Hiên từ trên xuống dưới gần mười mấy nha hoàn bà vú, mà có thể đi vào phục vụ trong phòng cũng chỉ có mấy người như vậy.
Nếu tiểu thư nhìn trúng, nói không chừng sau này có thể tiếp tục hầu hạ ở trong phòng.
Nàng ngâm một tách trà nhỏ, dùng hai tay đưa đến trước mặt Diệp Ly Châu: “Thưa tiểu thư, mời người dùng trà.
Đây là trà mới của năm nay, Long đoàn thắng tuyết, trong cung một năm mới được hai mươi bánh, chỉ có nương nương từ tứ phi trở lên mới được dùng.
Trong phủ chúng ta được mười bánh, chỗ Lão gia để lại ba bánh, đưa đến chỗ thiếu gia ba bánh, còn dư lại đều ở chỗ này của người.”
Diệp Ly Châu nhìn nước trà một chút, nước trà vậy mà trắng như tuyết, Long đoàn thắng tuyết, chính là ở hai chữ “Thắng tuyết” này.
Nàng nhấp một ngụm: “Ngươi cũng miệng mồm lanh lợi đấy, đừng gọi là Tiểu Hồng nữa, bình thường quá, đổi tên là Ngọc Sa được rồi.”
Tiểu Hồng được tên mới, tức khắc mặt mày hớn hở: “Tạ ơn tiểu thư ban tên cho!”
Diệp Ly Châu gật đầu, đặt tách trà vừa nếm thử một ngụm xuống: “Ta đi ngủ một lát, các ngươi đi xuống đi.”
Bọn nha hoàn không dám ở lại lâu, đi đóng cửa sổ lại, lấy chậu băng ra, cũng kéo mành lên.
Diệp Ly Châu để cả áo nằm trên giường nhỏ.
Nàng hơi tức ngực, cảm thấy không thoải mái như trước, trước lúc mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, Diệp Ly Châu đang định, sẩm tối ngày hôm nay lại đi đến cạnh bức tường kia xem một chút.
.
.
Sau khi Đề Kiêu quay trở lại, cuộc trò chuyện của hai người Triệu Quân và Diệp Phụ An vẫn chưa xong, Triệu Quân thì có tài hùng biện, Diệp Phụ An thì lưỡi nở hoa sen.
Sau khi Đề Kiêu ngồi xuống, Diệp Phụ An vuốt râu, nói: “Lần này điện hạ tới kinh thành, ngàn dặm xa xôi, có lẽ phải ở lại thêm một đoạn thời gian.”
Đề Kiêu nói: “Ta ở lại năm ngày nữa rồi rời đi, công việc ở Hàm Châu còn nhiều, không phân thân ra được.”
Nghe thấy lời Đề Kiêu nói, Diệp Phụ An tạm thời yên tâm.
Ông chỉ mong sao Đề Kiêu sớm rời đi, Đề Kiêu ở kinh thành, từ hoàng đế đến đại thần đều căng như cây cung.
Thái Tử Triệu Quân rót cho Đề Kiêu một chén rượu, Đề Kiêu nâng chén rượu lên, hờ hững thoáng liếc nhìn Diệp Phụ An: “Bản vương nghe nói, Diệp tiểu thư dịu dàng hiền thục, vừa có phúc vừa thông tuệ, chẳng biết thừa tướng đã hứa hôn cho lệnh ái hay chưa?”
Diệp Phụ An: “! ! !”
Con sói đuôi to cuối cùng không giấu được nữa, đúng không?
Muốn làm mai cho Thái Tử với con gái cưng của ông, đúng không?
Diệp Phụ An nói: “Dịu dàng hiền thục thì là thật, lan chất huệ tâm cũng là thật.
Có điều, con bé lại không hề tốt phúc, bản thân cũng ốm yếu, càng không thể vượng phu.
Việc hôn nhân vẫn chưa định, con bé lớn rồi, có cách nghĩ riêng của mình, ta không nỡ xen vào hôn sự của con gái, vẫn là để con bé tự mình lựa chọn.”
Diệp Phụ An tuy là nói như vậy, nhưng trên thực tế, hôn sự của Diệp Ly Châu, vẫn là do ông làm chủ.
Đến lúc đó Diệp Phụ An cảm thấy chàng thanh niên nào xuất thân không tệ, tướng mạo không xấu, để Diệp Ly Châu gặp mặt một lần, nếu Diệp Ly Châu vừa ý, thì sẽ quyết định.
Dù sao Diệp Ly Châu là tiểu thư khuê các, ngày thường nuôi ở trong khuê phòng, lại có thể gặp được mấy người?
Đề Kiêu uống một ngụm rượu, rồi cười một tiếng: “Tự mình chọn sao?”
Triệu Quân lại rót đầy rượu cho Đề Kiêu, giờ hắn chỉ ở một bên nghe, xem hai người này thảo luận thế nào.
Diệp Phụ An vui cười hớn hở: “Ta không vội, con gái ta cũng không gấp, dù sao con bé hãy còn nhỏ mà, muốn nuôi ở nhà thêm hai năm nữa.
Ơ này—— Tần Vương điện hạ, ngài thế nào mà vẫn chưa cưới Vương phi vậy hả? Mắt thấy Thái Tử nhỏ hơn một thế hệ đều sắp kết hôn rồi, ngài còn chưa có Vương phi, người anh em ta đây cũng rất bận tâm.
Chỗ ta mới có được hai vũ nữ từ Giang Nam tới, nếu không ngài nhìn một chút đi?”
Đề Kiêu cười nhạt.
Ai muốn xưng anh xưng em với Diệp Phụ An chứ.
Vừa nói, Diệp Phụ An vừa vỗ tay một cái, bình phong bị tách ra, thế mà thật sự nhảy ra một đám vũ nữ ăn bận táo bạo.
Thẩm mỹ của Diệp Phụ An xưa nay không tệ, dáng dấp của đám vũ nữ này uyển chuyển, giọng hát cũng êm tai.
Đáng tiếc Đề Kiêu căn bản chướng mắt đám son phấn tầm thường này.
Diệp Phụ An lại nói: “Thái Tử điện hạ sang năm là nhược quán (20 tuổi) rồi nhỉ? Con gái nhà Lão Lâm và Lão Đặng đều không tệ, nếu Thái Tử chọn phi ở kinh thành, hai nhà bọn họ là thích hợp nhất đấy.
Tối qua ta quay về, còn nói với con bé nhà ta chuyện này.
Con bé trẻ người non dạ, nói nếu nàng có người chị gái thì tốt rồi, tuổi nàng còn nhỏ, thân thể lại yếu đuối chỉ có thể ở trong khuê phòng, nếu có một chị gái hơn hai tuổi, vừa vặn gả cho Thái Tử ca ca mà người người đều ca ngợi.”
Triệu Quân: “…”
Bốn chữ Thái Tử ca ca này, quả thật gánh không nổi.
Lão cáo già Diệp Phụ An này, không muốn để con gái mình có dây dưa với bọn họ thì cứ nói thẳng đi chứ, quanh co lòng vòng, vừa nói con gái không có phúc, vừa nói để con gái tự chọn, sau cùng còn đổi cách nói tuổi con gái còn nhỏ.
Nếu là bình thường, Diệp Nữ cũng nên gọi hắn một tiếng anh, nhưng trước mắt, cậu hắn hình như có ý với Diệp Nữ, gọi một tiếng anh thực sự là chiết sát Triệu Quân.
Vũ nữ còn đang ca hát nhảy múa, mấy gã nhạc công tấu nhạc ở một bên, Đề Kiêu đưa tay ra hiệu, quét một ánh mắt sắc lạnh về phía nhạc công.
Nhạc công bị ánh mắt của Tần vương hù dọa, lập tức ngừng tấu nhạc.
Đề Kiêu nói: “Đi ra ngoài!”
Vũ nữ cũng ngừng ca múa, đồng loạt đứng thành một hàng, cúi đầu không nói.
Diệp Phụ An vuốt râu: “Những người này không hợp nhãn Tần vương sao?”
Đề Kiêu híp mắt: “Bản vương không có cái hứng thú này.”
Diệp Phụ An cười nói: “Ánh mắt của Tần vương thật đúng là kén chọn, các ngươi đều lui xuống đi.”
Đề Kiêu hiểu rõ, lúc này, nếu gọn gàng dứt khoát nói cho Diệp Phụ An biết, là hắn vừa ý Diệp Ly Châu, sợ là Diệp Phụ An sẽ bị làm cho tức chết.
Mỗi một lời nói, một cử động của lão cáo già này đều khiến hắn không thoải mái, tự nhiên Đề Kiêu sẽ không để cho Diệp Phụ An dễ chịu.
Đề Kiêu cười nhạt một tiếng, nói: “Thời gian không còn sớm, Thái Tử, chúng ta nên đi thôi.
Diệp thừa tướng, Diệp tiểu thư vừa trở về, còn chưa gặp qua hoàng hậu nhỉ? Hôm khác để nàng vào cung một chuyến, thỉnh an hoàng hậu, cũng làm quen với Thái Tử ca ca của nàng một chút.”
Triệu Quân chợt lạnh sống lưng.
Diệp Phụ An: “Hở?”
Ý cười trên mặt Đề Kiêu càng ngày càng lạnh, ánh mắt cũng cực kỳ u ám: “Chuyện này cứ quyết định vậy đi.
Giờ Tỵ (9h-11h) ngày mai, người của hoàng hậu sẽ tới đây đón nàng.”
Diệp Phụ An xoát lại những gì mình vừa nói một lần nữa.
Lẽ nào ý tứ của ông còn chưa đủ rõ ràng? Diệp Ly Châu không có phúc, thân thể yếu ớt, tuổi còn nhỏ, không thích hợp với Thái Tử, gã Đề Kiêu này sao đáng ghét thế, còn cố ý để Diệp Ly Châu tới chỗ hoàng hậu?
Ông không để Diệp Ly Châu gả đi, lẽ nào Đề Kiêu còn muốn để Thái Tử ép cưới hay sao?
Diệp Phụ An nói: “Con gái ta bị ốm, không thể xuống giường đi lại.”
Đề Kiêu nhìn lão cáo già này nói dối mà mặt vẫn tỉnh bơ, thì cười lạnh một tiếng: “Vừa vặn bên cạnh hoàng hậu có Thái y, đón Diệp tiểu thư vào cung cho Thái y xem xem.
Diệp thừa tướng, ngài sẽ không thể không nể mặt bản vương và hoàng hậu chứ?”
Diệp Phụ An thật đúng là muốn lật bàn nói không nể.
Nhưng gã Đề Kiêu này đến việc cỏn con cũng ghi thù, không thể tùy tiện đắc tội, làm mất lòng hắn rồi, hắn nổi giận để hoàng đế ban hôn, vậy thì thật là lui cũng không lui được.
Diệp Phụ An suy nghĩ một chút, với tình trạng thân thể của Diệp Ly Châu, hoàng hậu chắc chắn sẽ không bằng lòng để nàng gả cho Thái Tử, hơn nữa, bên chỗ Thái Tử cũng sẽ lo sau khi Diệp Ly Châu gả đến sẽ xảy ra sơ xuất gì.
Cứ để thái y xem cho Diệp Ly Châu một chút, để Thái Tử đây biết được, bỏ đi ý niệm trong đầu là được rồi.
Diệp Phụ An hiểu rõ tính tình Diệp Ly Châu, tuy rằng nhiều năm qua Diệp Ly Châu đều ở trong chùa, không tiếp xúc nhiều với người khác, nhưng cử chỉ của nàng thanh tao lịch sự, lặng lẽ ít nói, dưới tình huống bình thường sẽ không phạm sai lầm.
Diệp Phụ An nói: “Vậy cũng được, ngày mai cứ để con bé vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, lại để thái y xem một chút.”
Biểu cảm của Đề Kiêu dịu đi rất nhiều, như cười mà không cười thoáng nhìn Diệp Phụ An: “Vậy bản vương sẽ chờ.”
Diệp Phụ An cứ cảm thấy không đúng lắm, vẻ mặt này của Đề Kiêu, như là muốn tính toán ông vậy, nhưng trong lúc nhất thời, Diệp Phụ An lại nghĩ không ra đến tột cùng là không đúng ở chỗ nào.