"Tiểu Thảo! Anh về rồi!"
Vệ Tiểu Thảo vừa nghe thấy giọng nói này thì vội vàng trả lời rồi đi ra khỏi bếp.
"Đây đây!" Trên người cậu còn đang mặc tạp dề, khi gặp ông chủ ngữ khí của Vệ Tiểu Thảo rất ôn hòa, "Ông chủ về rồi à, tối nay chúng ta ăn đầu cá kho tiêu được không?"
"Được chứ.
" Ông chủ ôm mặt cậu hôn một cái, nhìn anh có vẻ rất vui, "Tiểu Thảo cho ăn gì anh ăn nấy, Tiểu Thảo nấu món nào anh cũng thích hết.
"
Vệ Tiểu Thảo nấu nướng cũng tạm được nhưng hình như tai nạn lần trước làm đầu óc bị ảnh hưởng nên nhiều lúc nêm nếm không vừa miệng lắm.
Tuy vậy ông chủ vẫn rất khách sáo, bất kể ngon hay dở cũng ăn không ít, chỉ là thỉnh thoảng vừa ăn vừa khóc làm Vệ Tiểu Thảo phát hoảng.
"Ông chủ, không ngon thì đừng ăn nữa, tôi nấu cho anh món khác nhé?"
Tiếc là cậu khuyên mấy cũng vô ích, ông chủ không chịu nghe lời cậu mà cứ ăn liền tù tì.
Cơm nước xong xuôi, ông chủ không cho Vệ Tiểu Thảo rửa chén mà khăng khăng đòi tự mình làm.
Vệ Tiểu Thảo luôn cảm thấy dùng máy rửa chén chỉ tổ phí nước, nhưng thấy ông chủ tích cực chủ động như vậy cậu cũng không tiện nói gì, thế là đành để ông chủ làm theo ý mình.
Hôm nay ông chủ lại khóc.
Vệ Tiểu Thảo đang nửa mê nửa tỉnh thì nghe ông chủ khóc, cậu thật không hiểu alpha này lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy.
Cậu mở mắt ra mới phát hiện ông chủ mơ thấy gì đó nên khóc, cậu đưa tay xoa đầu ông chủ rồi vỗ về dỗ dành.
"Không sao không sao, ngoan nha đừng sợ.
"
Có lẽ ông chủ được cậu trấn an nên dần dà không còn nghẹn ngào nữa, còn ôm cậu lẩm bẩm.
Ông chủ nói: "Anh sai rồi, bảo bối.
Em đừng đi mà! ! "
Vệ Tiểu Thảo vỗ lưng ông chủ, không còn buồn ngủ mà nhìn chằm chằm cái đinh trên tường ngẩn người.
Rõ ràng ông chủ đã có bảo bối, sao còn phải tìm cậu nữa chứ.
.