Sáng sớm hôm sau, Lục Chấn Nhan đúng giờ đến Kiến Ninh cung, Tiêu Thanh Quy còn chưa dùng bữa sáng, đang ngồi ở đó uống một chén thuốc, nhìn màu sắc chính là đắng tới cực điểm, thế nhưng nàng lại giống như uống một bát nước suối trong, mày cũng không mảy may nhăn một cái.
Thọ Mi bưng khay trà ở bên cạnh đứng chờ, Lục Chấn Nhan buông cuốn kinh trên tay xuống, rất quen thuộc tiến đến cái hộp cách đó không xa lấy bình mứt quả, sau khi uốn gối quỳ trước mặt Tiêu Thanh Quy thì đem mứt quả dâng lên.
Tiêu Thanh Quy dư quang quét qua người hắn, phát hiện hắn dùng tay trái cầm bình sứ nhỏ, tay phải lại hơi run nhẹ đang đỡ lấy tay trái, trong lòng nàng hiểu rõ, nhưng lại chưa lấy mứt quả ra dùng ngay mà là đặt cả bình sứ lên trên bàn trà, cũng không để ý tới Lục Chấn Nhan, chỉ lệnh Thọ Mi xuống dưới truyền đồ ăn sáng.
Sau khi bữa sáng được bưng lên, Lục Chấn Nhan vốn định ở bên hầu hạ, Tiêu Thanh Quy nhìn như khai ân, ngữ khí lại có chút lãnh đạm: "Ngươi mới sáng sớm đã phải tới đây, chắc hẳn là chưa dùng qua bữa sáng, có thể ngồi xuống cùng ăn với ta."
Lục Chấn Nhan bộ dạng bất an hầu hạ nàng dùng thiện, mấy lần muốn mở miệng đặt câu hỏi đều bị Tiêu Thanh Quy chặn lại, hắn sao lại không biết nàng luôn ăn ngủ không lên tiếng, nhưng mỗi lần Tiêu Dực cùng nàng dùng bữa lại luôn cười cươi nói nói, Lục Chấn Nhan không khỏi có chút ghen ghét, ngay cả lúc Tiêu Thanh Quy buông bát đũa xuống nhìn về phía ngoài cửa hắn ta cũng không chú ý.
Bên ngoài truyền đến tiếng Tiêu Húc, âm thanh làm như có chuyện gì đại sự cấp bách, hắn đối với Tiêu Thanh Quy luôn luôn kính trọng, mang theo chút e ngại không dám xông vào ngay, chỉ ở bên ngoài phòng cao giọng nói chuyện.
"Hoàng tỷ, nhanh để trẫm đi vào, hoàng huynh cũng quá là hồ nháo."
Sự tình liên quan đến Tiêu Dực, Tiêu Thanh Quy lập tức để Thọ Mi mời người tiến đến, Tiêu Húc đã thay đổi triều phục, quần áo, cách ăn mặc rất là điệu thấp, có lẽ bởi vì chuyện muốn nói thật sự có chút buồn cười, Tiêu Húc trên mặt cũng treo nụ cười ngây ngô, như thiếu niên lang gia đình bình thường tìm đến gia tỷ cáo trạng.
Hắn bước đi có chút gấp, cái trán rịn ra một thầng mồ hôi, Tiêu Thanh Quy đem khăn nhét vào trong tay hắn, kêu hắn tự mình lau, Thọ Mi cũng vô cùng có ánh mắt đi châm trà.
Tiêu Húc chà xát cái trán qua loa hai lần, đem nước trà uống một hơi cạn sạch, quẳng cái chén xuống mới chú ý tới bên cạnh bàn là Lục Chấn Nhan đang quỳ, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng---- Hai năm qua đi hắn vẫn là không có cách nào tiếp nhận việc Tiêu Thanh Quy nuôi một vị trai lơ.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Thanh Quy hỏi.
Hắn nóng lòng cáo trạng, phất tay áo coi như để Lục Chấn Nhan đứng dậy, quay đầu cùng Tiêu Thanh Quy nói: "Hoàng tỷ, hôm nay tảo triều, ngươi đoán hoàng huynh làm ra chuyện gì rồi? Cháu trai của Lữ thái sư - Lữ Tông bây giờ tại cấm quân đang giữ một chức quan nhàn tản, hắn ta vốn là không có chút bản lãnh công phu gì, thế mà hoàng huynh nhất định cứ phải cùng hắn tỷ thí, nói là thẩm tra đối chiếu xem cấm quân có thể hay không bảo vệ trẫm an toàn."
Tiêu Húc cố ý thừa nước đục thả câu, cho là Tiêu Thanh Quy sẽ thúc giục hắn mau kể tiếp, không ngờ Tiêu Thanh Quy phản ứng quá mức bình thản, giống như là đã biết trước kết quả, hắn cũng chỉ có thể ngượng ngùng nói cho xong: "Hoàng huynh đem người đánh gãy chân, đã nhấc về phủ của hắn."
Tiêu Thanh Quy hỏi: "Còn có thể chữa trị không?"
Tiêu Húc nói: "Trẫm đã phái mấy ngự y đến, nhất định có thể chữa trị tốt cho hắn."
"Vậy liền không có việc gì."
"May mắn không có việc gì." Tiêu Húc nói xong cũng ý thức được không đúng, giận trách, "Hoàng tỷ, ngươi lại dung túng hoàng huynh, cũng mặc kệ không quản hắn."
"Ta đâu thể nào quản được hắn? Ngươi quản được sao?"
"Trẫm cũng không quản được, mẫu hậu...!Mẫu hậu nói chuyện, hoàng huynh cũng sẽ không nghe."
"Cái này chẳng phải đã xong rồi sao, để ngự y hảo hảo chăm sóc tốt cho hắn, Lữ thái sư chỉ có một đứa cháu ruột, từ nhỏ ở trong nhà chưa từng chịu qua ủy khuất, bản cung lại để Thọ Mi đưa chút thuốc quý đến, ngoài mặt tỏ ra quan tâm trấn an.
Hắn vào cấm quân chắc là mới một khoảng thời gian? Nghe nói hắn văn chương phi phàm, được Lữ thái sư chân truyền, lại không ngoan cố cổ hủ như Lữ thái sư, sử mới còn chưa biên soạn xong, đợi hắn sau khi thương thế lành, không bằng điều đến Hàn Lâm viện."
"Hoàng tỷ nói rất có đạo lý, trẫm tất nhiên làm theo."
Tiêu Húc đã ngồi ở Kiến Ninh cung được một lúc, cung nhân phụ trách tặng lễ mới chậm chạp đến sau.
Tiêu Húc thu nạp thiên hạ chí bảo, tất cả đều một mạch chảy vào Kiến Ninh cung, bởi vì hôm nay là ngày sinh thần Tiêu Thanh Quy, vật phẩm đem đến cư nhiên càng không tầm thường.
Tiêu Thanh Quy nhìn trong viện tràn vào một đám người đã cảm thấy tâm phiền, đối với những cái kim ngọc mã não kia không làm sao có hứng nổi, mãi đến nhìn thấy mấy người cung nhân cuối cùng bưng chậu hoa vào cửa, nàng mới có chút tò mò nghiêng đầu qua.
Tiêu Húc từ đầu đến cuối khẩn trương nhìn chằm chằm sắc mặt Tiêu Thanh Quy, thấy thế liền vung tay lên, sai người bưng chậu hoa đến: "Mẫu hậu xưa nay không thích màu xanh, bắc địa đã lâu không tiến cống lục Cúc, nhưng trẫm nhớ kỹ, năm đó phụ hoàng bệnh nặng, tĩnh dưỡng tại hành cung núi Dương Quy, trong điện từng bày qua lục Cúc, mẫu hậu nhìn thấy thì liền cho người mang đi, hoàng tỷ lại thực sự rất thích, đem về bày trong viện của mình."
Tiêu Thanh Quy lặng lẽ xuất thần, chỉ ở trong lòng phản bác, nàng cũng không phải như Tiêu Húc cho rằng hành động như vậy là rất yêu thích lục Cúc, chẳng qua là lúc đó Tiêu thái hậu sai người đem bỏ mấy chậu hoa, nàng cảm thấy mấy bông hoa đang nở rộ xinh đẹp như vậy có chút đáng thương, tựa hồ liên tưởng đến chính mình vừa ra đời liền bị mẫu thân vứt bỏ, cho nên mới ma xui quỷ khiến sai người lưu lại.
Nếu hôm nay Tiêu Húc không nhắc lại, có lẽ nàng sớm đã quên.
Tiêu Húc hào hứng giới thiệu cho nàng: "Đây là mấy bồn Xuân Thủy Lục Ba, phía sau là Phong Thường Thủy Bội, trẫm còn tự mình chọn mấy loại có màu sắc khác nhau, bồn kia mở xuất chúng lộng lẫy nhất, gọi Nghê Hoàng Chấn Vũ, trẫm còn chưa cưới hoàng hậu, đưa cho hoàng tỷ là thích hợp nhất.
Còn có bồn kia trông rất quý giá, cũng là vật phi phàm, tên gọi Cổ Kim, uy phong cực kỳ, trẫm đã sai người đem mấy chậu còn lại đều đưa đi chùa Thiên Khâu, thời điểm hoàng tỷ lễ Phật cũng có thể thưởng ngoạn, hoặc là dùng để cúng phật..."
"Lộng hoa nhất niên, khán hoa thập nhật*.
A Húc có lòng, ngươi tự mình chọn lựa cống Cúc, so với những thứ kim bảo kia khiến cho ta vui vẻ hơn nhiều."
Tiêu Thanh Quy keo kiệt tán dương một câu, Tiêu Húc đã mừng rỡ không ngậm miệng được, lộ ra cỗ ngây thơ: "Những năm qua A Húc tặng thọ lễ luôn luôn không hợp tâm ý hoàng tỷ, năm nay đúng là phải vắt hết óc mới nghĩ ra được chủ ý này, hoàng tỷ yêu thích thì thật tốt.
A Húc không bằng hoàng huynh, tặng lễ liền có thể đưa ra lễ vật đúng ý hoàng tỷ, hoàng tỷ đã đã lâu không gặp qua A Húc, ngay cả bữa tối cũng không thể ăn cùng một chỗ với hoàng tỷ..."
"Ngươi không phải đã sớm sai người chuẩn bị thưởng yến ở Ly Đình? Như vậy đi, tối nay ta sẽ trang điểm thật lộng lẫy xuất hiện tham dự yến tiệc." Thoáng ngừng một chút, nàng lại thăm dò hỏi câu: "Chỉ là không biết, mẫu hậu có nguyện ý nể mặt hay không?"
Tiêu Húc mặt lộ vẻ vui mừng, đang muốn kích động trả lời, dư quang liếc về Lục Chấn Nhan lộ ra chút xa cách: "Đã qua nhiều năm như vậy, A Húc chỉ hy vọng mẫu hậu cùng hoàng tỷ có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, mẫu hậu cũng đã đáp ứng A Húc, đêm nay chắc chắn đến Ly Đình chúc mừng sinh thần hoàng tỷ."
Tiêu Thanh Quy khóe miệng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, chợt nhìn về phía cung nhân trong viện, nói với Tiêu Húc: "Cống Cúc ta sẽ lưu lại, những cái kỳ trân dị bảo kia thì để cho bọn họ đem trở về đi thôi, hôm nay tuy là thọ tinh, cũng không tiện tỏ ra quá khoa trưởng kẻo mẫu hậu trông thấy, trong lòng lại có cảm giác khó chịu."
Tiêu Húc thấy nàng chịu nhận lấy mấy chậu hoa kia quả thực đã vừa lòng thỏa ý, sảng khoái đáp ứng, lại quấn lấy Tiêu Thanh Quy hàn huyên chút chính sự rồi mới lưu luyến không nỡ rời đi, trước khi đi còn dặn dò Tiêu Thanh Quy không được quên buổi cung yến tối nay.
Tiêu Thanh Quy rõ ràng thấy hắn liên lục liếc nhìn Lục Chấn Nhan, chỉ là lo ngại mặt mũi nên chưa dám nói ra.
Hắn không muốn để Tiêu Thanh Quy mang Lục Chấn Nhan tham dự, chung quy bởi tin tưởng Tiêu Thanh Quy biết ban thưởng cung yến tại Ly Đình là điều trọng yếu, nàng sẽ không làm chuyện liều lĩnh, nhưng nếu Tiêu Thanh Quy đã quyết định chuyện gì, hà cớ có thể vì hắn mà thay đổi.
Ly Đình chín tầng mười cảnh, từng bước đều ẩn chứa huyền cơ, ánh trăng vừa mới ló dạng, Tiêu Húc thân là đế vương nhưng lại là người đầu tiên đến Ly Đình, chờ một lát sau đã thấy Tiêu Dực cùng Tiêu thái hậu dạo bước đến.
Ba người chờ hồi lâu, thời điểm khai yến đã qua một canh giờ mới thấy Tiêu Thanh Quy khoan thai tới muộn, ngồi phía trên liễn kiệu, cùng tùy tùng Lục Chấn Nhan chuyện trò vui vẻ.
Tiêu Dực sớm biết mánh khoé của nàng, đối với cảnh tượng trước mắt thờ ơ, biểu hiện ngược lại có chút nghiền ngẫm, tựa hồ đang chờ mong xem nàng sẽ diễn trò hay gì.
Tư vị nghiền ngẫm này cũng không kiên trì được bao lâu, hắn thấy Lục Chấn Nhan dìu nàng xuống liễn, Thọ Mi mang lên cho nàng lò sưởi tay ấm áp nhưng nàng vẫn cứ nắm tay Lục Chấn Nhan không buông, cử chỉ ngả ngớn, giống như là đem tay Lục Chấn Nhan xem như ngọc thô mà thưởng thức.
Thật tình không biết Tiêu Thanh Quy còn có bản lĩnh học theo mấy loại hành vi không đứng đắn của hắn, quả thật chọc đến trong lòng của hắn không thoải mái, bàn tay nắm thành quyền thu phía sau lưng.
Tiêu thái hậu sắc mặt không chỉ đơn giản là khó coi.
Lục Chấn Nhan mạng một bộ y phục màu xanh, đầu không mang thúc quan*, mãi tóc đen xõa ra rối tung đung đưa theo gió, càng nổi bật lên thân người như liễu yếu làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Hai người nhìn nhau cười, có thể nói là liếc mắt đưa tình, xuyên qua trùng điệp ánh đèn trong đình viện, Tiêu Thanh Quy tiến lên hướng Tiêu thái hậu hành lễ vấn an, Lục Chấn Nhan thì quỳ xuống đem cuộn tơ vàng dâng lên cho Tiêu thái hậu.
"Mẫu hậu, hôm nay tuy là sinh thần của nhi thần nhưng Chấn Nhan lại nói với nhi thần là hắn muốn chuẩn bị cho mẫu hậu một phần lễ.
Nhi thần nghe qua lời này cảm thấy rất mới lạ, không rõ đạo lý trong đó, Chấn Nhan giải thích rằng mẫu hậu có ơn sinh dưỡng nhi thần là ân, cũng là khổ.
Nhi thần cảm thấy hắn nói rất đúng, cho nên chuyên dâng tặng một quyển kinh phật chép tay, mong rằng mẫu hậu vui vẻ nhận lấy."
Nàng đem mấy lời nói nói đến sinh động như thật, đáng tiếc không có người nào ủng hộ nàng, sau khi nàng nói xong, Tiêu Dực thờ ơ lạnh nhạt, Tiêu Húc cau mày dò xét thần sắc của Tiêu thái hậu cùng Tiêu Thanh Quy, mà Tiêu thái hậu hàm răng cắn chặt, hiển nhiên là tức giận đến khuôn mặt phát run, suýt nữa chân đứng không vững mà ngã về phía sau, Tiêu Dực vội vàng chạy qua đỡ người lên.
Tiêu Thanh Quy ung dung bình thản đứng ở đằng kia, giọng còn dịu dàng thúc giục Lục Chấn Nhan: "Chấn Nhan, còn không mau đưa đồ đến cho mẫu hậu?"
Lục Chấn Nhan nói gì nghe nấy, quỳ gối đem quyển kinh đưa đến cách Tiêu thái hậu càng gần, đầu cúi xuống thấp, hết sức kính cẩn nghe theo.
Tiêu thái hậu tức giận lấy tay che ngực, nửa ngày mới phản ứng lại, cầm lấy cuốn kinh phật bằng tơ lụa trong tay Lục Chấn Nhan hướng trên đầu hắn ta mà đánh, xáo trộn ngàn vạn tóc xanh.
"Ngươi tư thái bất chính, quần áo không chỉnh tề còn dám tới Ly Đình, lập tức mang hắn ra ngoài phạt trượng, đánh thật mạnh cho ta, chịu phạt xong thì đuổi ra khỏi cung!"
Tiêu thái hậu không đưa mắt nhìn qua Tiêu Thanh Quy, giống như cố tình phát tác, đem hết thảy mọi điều tức giận đều đổ hết trên người Lục Chấn Nhan.
Mắt thấy mấy người hộ vệ đến đem Lục Chấn Nhan kéo đi, Tiêu Thanh Quy lao ra dùng thân ngăn cản, tỏ vẻ vô tội đặt câu hỏi: "Mẫu hậu đây là ý gì? Chấn Nhan một phen tâm ý, mẫu hậu cũng không phải không biết, nhi thần xưa nay một lòng sủng ái hắn, càng là quen thuộc Chấn Nhan hầu hạ dùng bữa, đến Thọ Mi cũng xếp ở phía sau, mẫu hậu đã không muốn tham gia cung yến, cớ sao phải phá hỏng ngày tốt như hôm nay?"
"Ngày tốt?" Tiêu thái hậu nổi giận nói, "Ngươi cũng dám nói tới lời này! Còn không biết tránh ra, nếu ngươi nhất mực bảo vệ hắn, đừng trách bản cung ngay cả ngươi cũng đem ra xử phạt!"
"Mẫu hậu chớ tức giận, nhi tử bồi ngài đi dạo một chút, Vụ Viên mới thêm rất nhiều cống Cúc, mẫu hậu còn chưa nhìn qua đâu." Tiêu Dực một bên vừa nói, một bên đưa mắt ra hiệu với Tiêu Thanh Quy, ám chỉ nàng nên dừng ở đây, đám lửa nàng đốt đã cháy bùng lên, nhất định không thể lại quạt thêm gió vào.
Tiêu Húc cũng rất kích động, nghĩ đến việc cấp bách là mau chóng để mẹ con hai người tách ra, vội nói hùa vào: "Đúng vậy, mẫu hậu để hoàng huynh bồi ra ngài đi dao một chút, lát nữa quay lại dùng thiện cũng chưa muộn..."
"Mẫu hậu muốn xử phạt ra sao? Lại đem nhi thần lần nữa đưa đến Lương Thu cung? Vừa đóng cửa lại là tiếp tục 14 năm?" Tiêu Thanh Quy thanh âm mặc dù nhu hòa, ngữ khí cũng không tính là chống đối nhưng từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào trái tim Tiêu thái hậu.
"Nghịch tử, ngươi còn dám nói!"
"Nhi thần có gì không dám nói? Nhi thần vốn muốn hỏi mẫu hậu, người đã từng thấy hối hận chưa, bây giờ nghĩ lại, mẫu hậu hối hận nhất chắc là đem ta thả ra, nếu không Nguyên Hy..."
"A Bồ!" Tiêu Dực trầm giọng ngắt lời nàng, "Đủ rồi, dừng ở đây đi."
Tiêu thái hậu bỗng nhiên đẩy Tiêu Dực ra, tiến lên một bước vung tay hướng về phía mặt Tiêu Thanh Quy, may mắn Lục Chấn Nhan ở ngay gần đó, vội vàng đứng chắn trước mặt Tiêu Thanh Quy, tiếng bạt tai rất lớn liền rơi vào bên mặt Lục Chấn Nhan, còn để lại vết móng tay quẹt trúng làm bị thương.
"Ta biết ngươi đối người làm mẫu hậu như ta oán hận chất chứa đã lâu, nhưng sao ngươi còn dám nhắc đến hắn, ngươi không xứng để nhắc về hắn! Toàn bộ hoàng cung ngày ngươi là người không xứng đáng để nhắc tên hắn nhất! Ngươi đã từng tận tâm đối tốt với ta và phụ hoàng ngươi chưa?"
"Vậy phụ hoàng cùng mẫu hậu đã có phút nào thật lòng yêu thương ta chưa?"
Tiêu Dực tiến lên đem Tiêu thái hậu giữ chặt, nhìn như là đang đỡ lấy nàng, trên thực tế cũng là ngăn cản nàng tiếp tục động thủ, xung quanh cung nhân đã quỳ đầy đất, Tiêu Dực thấp giọng kêu câu "Mẫu hậu", đối diện với ánh mắt Tiêu thái hậu lắc đầu.
Tiêu Húc hấp tấp nói: "Mẫu hậu, ngài tuyệt đối đừng cùng hoàng tỷ so đo, hoàng tỷ thân thể mang bệnh, trong lòng u buồn, hôm nay chắc hẳn cũng là vì tưởng niệm hoàng huynh cho nên mới..."
Hắn nhắc tới hoàng huynh, nhưng từ này tuyệt không phải nói đến Tiêu Dực.
Tiêu thái hậu nghe vậy mắt trừng to nhìn về phía Tiêu Húc, cả khuôn mặt nhuộm đầy nét sầu bi cực độ, hai mắt ngắn lệ, liếc qua Tiêu Thanh Quy đang ngã trên đất, giận dữ phẩy tay áo bỏ đi.
Tiêu Húc vội vàng chạy tới đỡ Tiêu thái hậu hồi cung, nhẹ giọng dỗ dành, Tiêu Dực thì hướng người xung quanh hạ lệnh: "Chuyện hôm nay nếu như truyền ra ngoài, bản vương tuyệt sẽ không bỏ qua cho người nào lắm miệng."
Cung nhân nhao nhao đem đầu rủ xuống càng thấp, Tiêu Dực lại hướng Thọ Mi cùng Lục Chấn Nhan quát lớn: "Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh chóng hộ tống cong chúa hồi cung."
Dứt lời, hắn cũng đi theo Tiêu thái hậu, mà Tiêu Thanh Quy bị nâng lên liễn kiệu, từ trên cao nhìn xuống trực tiếp quay đầu đối mặt với Tiêu Dực.
Nàng nhìn ra trong mắt hắn đầy vẻ oán trách, nói chung cảm thấy nàng đêm nay diễn xuất quá mức nhập tâm, đem sự việc đẩy đi thật xa.
Tiêu thái hậu nguyên bản chỉ tức giận với Lục Chấn Nhan, cho dù kéo hắn ta xuống phạt trượng một trận đuổi ra ngoài cung thì thế nào, nếu như nàng thích, đợi chuyện này qua đi lại triệu y hồi cung là được, hoặc là dứt khoát thay luôn món đồ chơi mới, cuối cùng nàng cũng đạt được mục đích là để Tiêu thái hậu phá hỏng cung yến tối nay.
Tiêu Dực có chút nhìn không thấu ánh mắt nàng, tĩnh lặng như mặt hồ trời thu lại tựa như che đậy từng đợt sóng cả, nàng đến cùng là vì mình mà tự biên tự diễn hay thật lòng sủng ái Lục Chấn Nhan? Hắn kiểu gì cũng sẽ tìm hiểu rõ ràng.