Lý Do


Hiếu chẳng nhớ mình đã rời đi kiểu gì, ít nhất là để lại vết tích trên mặt anh xong rồi mới đi.

Cảm giác cổ tay vẫn còn bị siết chặt, chút vị rượu vẫn còn đọng lại khiến cậu không tự chủ được nuốt nước bọt nhớ lại cảm giác lúc đó."Nhóc có sao không"- Vừa thấy Hiếu bước ra mấy người kia đã ném chìa khóa cho cậu tiện thể nhìn xem kết cục của trận đánh không được chứng kiến toàn bộ."Em không sao, ở đây chán rồi đua xe không?"- Hiếu nhận chìa khóa, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc sau đó châm hút, mỗi lúc như thế này cậu đều muốn tìm kiếm cảm giác mạo hiểm quên sạch đống cảm xúc tiêu cực này."Đấy là người yêu mày à, hai đứa lại cãi nhau hả?"- Huy đến cạnh huých vai cậu dò hỏi, so với đại ca chẳng bao giờ tình hiểu mấy cái chuyện linh tinh này thì bọn họ vẫn muốn hóng hớt, nhất là môi Hiếu vừa bị cắn rách như vậy."Thằng điên, muốn ăn đấm không"- Hiếu lườm hắn một cái giơ nắm đấm ra trước mặt Huy dọa dẫm, tính ra đây là cái thằng cậu cho đo đất nhiều nhất."Kệ nó đi, chú mày cứ đánh hội nó thì đàn em của tao chả khéo nhập viện hết"- Vũ không chịu nổi hai thằng em hở tí là đánh nhau, trước kia một mình thằng Hiếu đánh được năm sáu đứa thì làm sao mà Huy đỡ được.Hiếu bật cười lấy mũ đội lên, tính ra từ lần sau muốn tìm người giải khuây bỗng nhiên gặp đúng ông này thế là Hiếu nhập bọn với họ, so về tuổi thì Vũ hơn cậu 5 tuổi nhưng tính cách trầm ổn thành thục khác hẳn với cái đứa loi nhoi như cậu với Huy nên đôi lúc Hiếu nhớ lại mấy người bạn cũ ở Vinh, cậu cũng được coi là em út.Quân nhìn ai đó bực bội rời đi không khỏi vui vẻ cong môi mỉm cười nhưng cảm giác đau nhói trên má ập đến, quả nhiên vẫn giận nên mới đánh anh mạnh như vậy."Thế nào rồi bạn tôi"- Quân vừa trở lại đã nhận được sự quan tâm từ hội bạn mình với một cốc đá đầy, quả nhiên chỉ có bọn này mới biết anh cần cái gì."Không tệ"- Quân lấy đá chườm vào mặt mình, ít nhất cũng để anh hôn một chút, cảm giác nếm được trái cấm quả nhiên là tuyệt vời nhất."Bị bạo hành gia đình mà mặt mày còn vui vẻ như thế thì bọn này không cần lo nữa, nhớ trả tiền là được"- Khoa ném hóa đơn lên bàn, dù sao thằng này nằm không chờ chết vẫn có tiền tiêu nên hắn không ngại gì lấy một ít, nhìn cái thái độ của Quân thì chắc sắp ôm được mỹ nhân về nhà."Đứa nào nói tao bị bạo lực gia đình, hội mày chưa thấy em ấy ngoan thế nào thì đừng nói"- Quân khinh bỉ nhìn mấy thằng bạn mình, trước kia Hiếu xem phim toàn ngồi ngoan để anh ôm, lâu lâu lại giữ tay anh khóc lóc, cậu nhóc đáng yêu như vậy chỉ là có chút đanh đá."Ngoan thì tao chưa thấy chỉ biết mày vừa bị đánh thôi ông tướng"- Khanh nói xong cả lũ kia bật cười sặc sụa, ấn tượng về Hiếu là một đứa trẻ ngỗ nghịch liều lĩnh thậm chí có chút ngông cuồng khó mà tưởng tượng cái sự 'ngoan' mà Quân miêu tả nên anh không chấp, đến lúc mang cục cưng ra mắt chắc chắn sẽ là bất ngờ lớn.Qua ngày hôm sau Hiếu vẫn đi học như chẳng có chuyện gì xảy ra, ít nhất là chịu để ý anh hơn một chút nhưng vẫn rất xa cách làm Quân nhớ lại lúc trước cậu nhóc kia lúc nào cũng ở bên cạnh mình ríu rít không thôi.


Một tuần sau đó thái độ của cậu đã hòa hoãn hơn rất nhiều không còn đề phòng anh như lúc đầu nhưng cũng không thân thiết nữa, đôi mắt đen tuyền cũng không còn chứa đựng cả bầu trời đêm nhưng Quân biết chỉ cần anh kiên trì thêm chút nữa có lẽ cậu nhóc kia sẽ trở lại như trước."Anh Quân"- Quân quay người nhìn lại, là cô trợ giảng mới ở khoa bên cạnh -Khánh Ly, cô là con gái của hiệu trưởng nên sau khi sau khi tốt nghiệp được ba mình sắp xếp cho trải nghiệm tại đây."Có chuyện gì không"- Quân dừng lại mỉm cười lịch sự nhưng trong lòng chỉ muốn về nhà thật nhanh để tối nay đi tìm Hiếu, vất vả lắm cậu mới chịu đồng ý ra ngoài với anh."Anh có tiện cho em đi nhờ được không?"- Ly đưa tay vén tóc khẽ cười với anh, khuôn mặt tròn bầu bĩnh cũng chiếc váy dài đến đầu gối khiến cô nàng trở nên rất đáng yêu."Hôm nay không đi cùng bố sao?"- Quân hơi nhíu mày, anh cùng cô nàng này trước kia khá ít tương tác nếu cần nhờ thì sẽ nhờ những người khác chứ không phải anh."Hôm nay bố em đi uống rượu mà mọi người không ai cùng đường cả, anh cho em đi nhờ được không em đang cần gấp"- Thấy anh có ý định từ chối Ly liền nhanh chóng chặn lại, trong ánh mắt còn có chút khẩn trương.

Từ lần đầu tiên gặp mặt cô đã có ấn tượng với anh, nghe người bố tiêu chuẩn khắt khe nay lại khen ngợi anh nên trong lòng cô rất ngưỡng mộ."Được rồi, anh cũng đi về luôn"- Quân hết đường chối đành để cô nàng đi cùng, anh thừa biết mấy cô gái mới lớn bây giờ nghĩ gì nhưng anh chỉ muốn chơi bời sẽ không làm tổn thương con gái nhà người ta, nhất là bây giờ đã có cậu nhóc kia lại càng không."Em cảm ơn anh"- Ly cười tươi nhanh nhẹn bước đến đi cùng anh, mái tóc nâu bồng bềnh ngang vai bay bay trong gió để lộ chiếc cổ thiên nga thon dài trắng mịn.


Quân chậm rãi mở ghế lái ngồi vào trong, lúc thấy Ly mở cửa bên định ngăn lại nhưng vì phép lịch sự tối thiểu nên thôi, chỗ này là chỗ mèo trắng hay ngồi ngẩn ngơ sưởi chút ấm áp của nắng chiều, anh muốn giành riêng cho cậu ghế ngồi này.Chiếc xe từ từ rời đi không hề biết rằng có người đã chứng kiến toàn bộ.

Hiếu tựa người vào tường đưa tay lên vò mái tóc trắng yếu ớt của mình, suốt thời gian qua cậu đã cố gắng thuyết phục mình cho anh một cơ hội khác nhưng cuối cùng lại thấy cảnh này.Cậu khẽ cười cất điện thoại đi, anh có tất cả mọi thứ để người khác thích và anh cũng có rất nhiều lựa chọn, cậu chẳng qua chỉ là thú vui nhất thời đối với anh, những dịu dàng ôn nhu kia cũng là giả tạo.


Hiếu đã sớm nhận ra điều đó nhưng trước những cử chỉ ân cần kia thêm lần nữa cậu lại bị lừa dối, quả nhiên ngu ngốc.Quân không hề biết Hiếu bắt đầu trở nên suy sụp, trên đường trở về Ly cố gắng tìm đề tài trò chuyện với anh nhưng Quân khéo léo tránh khỏi vài chuyện tế nhị không để cô đạt được mục đích.

6h chiều trời nhá nhem tối, Quân nhanh chóng trở về nhà lấy sợi dây chuyền lúc đầu muốn tặng cho cậu, có trời mới biết anh chờ giây phút chính tay đeo nó cho cậu bao lâu, bây giờ sắp thành hiện thực Hiếu cũng sắp thuộc về anh, nghĩ đến đây Quân liền vui tới mức không kiềm chế được nụ cười.'Ring ring'"Alo, em đang ở đâu vậy"- Nhận được điện thoại của Hiếu, cảm giác vui thích trong lòng anh càng lớn chỉ muốn chạy đến ngay bên cạnh cậu.[Em...em...em có chút việc, thầy không cần tìm em đâu]"Không xảy ra chuyện gì chứ"- Hào hứng trong lòng Quân như bị dội một gáo nước lạnh khiến anh có chút buồn bực nhưng vẫn tinh ý nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của cậu.[Không sao...tạm biệt thầy]Không kịp nói một câu điện thoại đã ngắt kết nối khiến Quân càng nghi hoặc hơn, anh thả người ngồi xuống sofa túm lấy Ensy giày vò nó một trận.

Rõ ràng gần đây tâm trạng cậu đã tốt hơn vậy mà vẫn giận anh như vậy, khiến anh từ vui vẻ chuyển thành thất vọng chỉ trong một giây, rõ ràng là mọi cảm xúc đều phụ thuộc vào cậu.Hiếu không biết mình đã ngồi thất thần mất bao lâu, màn đêm dần buông xuống thành phố trở nên nhộn nhịp hơn nhưng trong mắt Hiếu lại mơ hồ đến lạ.


Lục tìm đống bia rượu mà cậu đã dấu trên này từ lâu, Hiếu bắt đầu mở ra uống.Từ nhỏ cậu không thể hòa nhập với mọi thứ quanh mình, xung quanh lại chẳng có lấy một ai quan tâm đến cậu.

Ba mẹ di lị sớm mỗi người một hướng, Phương hơn cậu 10 tuổi nên dù có thương cậu nhưng chị quá bận với việc học hành, tính cách cậu chứ như vậy mỗi lúc một trầm lặng không giao tiếp với bất kỳ ai cả.Chính vì vậy khi Quân tiến vào thế giới u tối của mình, từng cử chỉ ân cần, lời dỗ dành dịu dàng khiến Hiếu lập tức buông bỏ cảnh giác từng chút từng chút một ngã vào lòng anh cuối cùng lại chỉ rơi xuống nền đất lạnh."Alo, anh đã đi chưa"[Sáng mai anh mới đi, chú mày có chuyện gì không]"Thiếu người uống rượu cùng để em gửi địa chỉ"Hiếu khui một chai mới ném điện thoại sang một bên chờ đợi, khoảng 20p sau Nam nhanh chóng chạy lên kiểm tra xem thằng em mình say đến mức nào rồi."Chú mày sắp thành sâu rượu rồi đấy, con Phương mà biết thế nào anh cũng chịu trận""Tối nay em không định về nhà, rượu hay bia"- Hiếu nhún vai lắc lắc chai rượu trên tay mình, đôi khi cậu không về nhà nên Phương đã sớm quen với việc này."Cho anh lon bia"- Nam ngồi xuống bên cạnh cậu nhận lon bia uống một ngụm lớn sau đó bắt đầu nghiêm túc-"Anh tưởng chú tha thứ cho người ta rồi, sao tối nay không tìm người ta mà lại tìm anh""Thì cũng cố nhưng mà người ta tìm được thứ mới mẻ hơn rồi"- Hiếu trầm ngâm nhìn lên phía trên, khó mà biết được cảm xúc hiện tại của cậu là buồn bã hay suy sụp vì đôi mắt ấy đã giấu đi mọi thứ bằng bầu trời sao."Hiện giờ em định làm gì"- Nhìn cậu nhóc bên cạnh mình giấu kín cảm xúc Nam lén thở dài, chỉ bằng chuyện Quân làm vậy với em trai nhỏ hắn đã không chấp nhận được nhưng đây là quyết định của Hiếu nên hắn không can dự."Có lẽ em sẽ nghe lời bố"- Hiếu nâng chai lên uống một ngụm, rũ sạch mọi suy nghĩ về anh ra khỏi đầu mình, mọi thứ tốt đẹp trôi qua kéo theo những cảm xúc nhất thời bộc phát chỉ còn chút trầm lắng cuối cùng, cậu ghét cảm giác này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận