7
Tôi vẫn quyết định đi đến nơi casting của vỡ kịch đề tài khiêu vũ mà Bùi Lạc Duẫn đã đề cập.
Tôi đã tìm kiếm vỡ kịch mà Bùi Lạc Duẫn nói trên mạng, nó là một tác phẩm lớn cùng một thể loại và đang cạnh tranh với《Sinh Tức》, tên là 《Vẫn Lạc》
Ngày hôm đó tôi lẻn ra khỏi nhà.
Tất nhiên, tôi không thể để tài xế của dinh thự chở tôi được, trong cái nhà họ Cố này không thể tin tưởng ai ngoài bản thân mình.
Bùi Lạc Duẫn đang đợi tôi ở bên ngoài.
Nhìn anh có vẻ rất vui, ánh mắt anh dõi theo tôi không rời.
Tôi vô thức sờ mặt mình, không tự nhiên mà hỏi: “Mặt tôi có dính gì sao?”
Anh nhẹ nhàng cười: “Không có gì, chẳng qua tôi cảm thấy Khương An tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, người ta chỉ là đang thưởng thức sắc đẹp thôi mà.”
“...”
Hình như cũng lâu rồi chưa có ai khen tôi đẹp.
Mặc dù tôi biết nhan sắc của mình cũng không đến nổi nào nhưng sự tự tin đó ngày một xói mòn trước những lần Cố Châu phản bội cùng với sự khiêu khích của Mạnh Gia Nịnh.
Tôi đỏ mặt nói: “Cảm ơn anh”
Khác với casting công khai của 《Sinh Tức》, 《Vẫn Lạc》là casting nội bộ.
Sau khi biểu diễn xong, Bùi Lạc Duẫn lấy một chiếc chăn mỏng khoác lên người tôi.
Tôi hỏi: “Tôi biểu diễn thế nào?”
Anh cười dịu dàng nói: “Tôi chưa từng thấy vũ công nào xuất sắc như Khương An tiểu thư cả”
Máu trong người tôi cứ như sôi lên, khiến gương mặt tôi nóng bừng.
Tôi tò mò nhìn anh: “Có vẻ với ai thì anh Bùi đây cũng nói như thế à”
Anh nghe xong không khỏi bật cười: “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà”
“...”
Lựa chọn cuối cùng cho vai nữ chính là tôi.
Tôi kích động đứng lên: “Thật không! thật sự có thể hợp tác sao”
Bùi Lạc Duẫn đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng nói: "Đừng kích động vậy chứ, đúng thật là cô. Đạo diễn, nhà sản xuất, bao gồm cả cổ đông đầu tư, đều rất hài lòng với màn trình diễn của cô."
“Tốt quá!”
Vai diễn lần trước bị cướp mất ngay khi chuẩn bị ký hợp đồng đã để lại bóng ma tâm lý cho tôi, may mắn là lần này mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi.
Bùi Lạc Duẫn đưa tôi về nhà, trên đường về tôi không kiềm nén được mà cứ ngân nga hát.
Anh cười, cứ vậy mà lặng lẽ nhìn tôi hát.
Đột nhiên tôi không dám hát nữa cũng ngồi ngay ngắn hơn.
8
Sao sự việc sinh nhật đó, Cố Châu ngày càng ít về nhà.
Hắn cứ nghĩ có thể khống chế tôi bằng bạo lực lạnh*, dù sao thì lúc trước mỗi lần hắn không về nhà tôi đều sẽ gọi cho hắn.
*Bạo lực lạnh: được hiểu là một hình thức gây áp lực về mặt tinh thần bằng cách một người giữ im lặng, không có bất kì sự giao tiếp, tương tác nào với đối phương.
Còn hắn thì lúc nào cũng tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Nếu không có chuyện gì thì đừng gọi, phiền phức”
Tôi hỏi hắn: “Thế nào mới được xem là có chuyện?”
Tôi bị bệnh, không được tính là có chuyện à?
Viêm ruột thừa mạn tính* khiến tôi quằn quại cả ngày lẫn đêm, chỉ đến khi xe cấp cứu đến thì tôi mới được đưa vào bệnh viện.
*Này không phải sai chính tả đâu nha, chi tiết các bạn có thể tra ở Google.
“Khi nào chết rồi hãy gọi”
Bên cạnh là giọng nói nũng nịu của Mạnh Gia Nịnh: “Ai vậy A Châu?”
Hắn lạnh lùng nói: “Không có gì, chỉ là một kẻ lừa đảo đeo bám phiền toái thôi”
Lúc đó hắn nói tôi là một kẻ lừa đảo đeo bám.
Tôi không hiểu mình lừa dối hắn cái gì mà lại khiến hắn nghĩ tôi như vậy.
Điện thoại liên tục vang lên tiếng bíp, tôi đưa mắt nhìn đồng hồ, đã là 1h35’ sáng.
Có thể hắn bị cuộc điện thoại của tôi đánh thức nên mới không kiên nhẫn như vậy.
Nhưng giờ tôi không quan tâm.
Kể từ ngày đó, tình yêu chân thành của tôi dành cho Cố Châu, đã trở thành một đống tro tàn.