Editor: Linh Vũ
Vận Nhi đi tới khu nghĩa trang tưởng niệm, càng đi về phía trước, lòng cô càng nặng nề, lúc Hạ Uyển Như nói Âu Thừa Duẫn đã an táng mẹ cô ở nơi này, cô có chút cảm động không nói nên lời.
Thì ra ngay từ ban đầu, anh đã thầm lặng vì cô mà làm những việc này, thế nhưng trước giờ cô lại chưa từng phát hiện ra!
"Mẹ..." Vận Nhi ôm Niệm Niệm ngồi trước mộ Hướng Chỉ Lan, ảnh chụp trên bia mộ là một người phụ nữ xinh đẹp, giữa trán bà và Vận Nhi có vài phần tương tự, chỉ cần liếc mắt một cái, Vận Nhi liền nhận ra bà.
Hiện tại cô có Niệm Niệm mới biết được ý định kiên trì sinh ra cô của bà vĩ đại đến mức nào, cô đã từng hận bà, vì sao sinh ra cô rồi lại khiến cô chịu khổ như thế này, chỉ khi đã làm mẹ, Vận Nhi mới hiểu được rằng trên đời này không có người mẹ nào không thương con mình.
"Mẹ, con xin lỗi!" Bởi vì cô luôn luôn trốn tránh, luôn luôn oán hận, chưa từng đứng ở lập trường của bà mà suy nghĩ, Vận Nhi đặt bó hoa cẩm chướng đỏ trước bia mộ, dường như Niệm Niệm cũng có thể cảm nhận được, bất an giật giật thân thể, gào khóc lên.
"Niệm Niệm ngoan, đừng khóc!" Vận Nhi ru đứa trẻ trong lòng, nhưng Niệm Niệm càng khóc lớn hơn, Vận Nhi chỉ đành bất đắc dĩ đứng ở nghĩa trang một lát, khắc sâu khuôn mặt Hướng Chi Lan vào trong đầu, sau đó mới ôm Niệm Niệm đi ra ngoài.
"Anh cả?" Cô vừa đi đến cổng lớn thì nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu trắng đỗ ở ven đường, Vận Nhi chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra người tới là Tô Thượng Đông, đoán chắc là anh ta đến đón cô về nhà, Vận Nhi vốn cũng định về nhà họ Tô một chuyến, thấy Tô Thượng Đông không xuống xe, cô liền đi tới.
Tô Thượng Đông nhìn Niệm Niệm trong lòng cô, khuôn mặt tuấn tú vẫn hết sức lạnh lùng, thấy Vận Nhi đã ngồi lên xe thì nhàn nhạt hỏi han: "Mấy tháng rồi?"
"Gần bảy tháng rồi!" Vận Nhi cúi đầu, thành thật trả lời, Niệm Niệm nhìn Tô Thượng Đông lại không sợ hãi, Tô Thượng Đông nhìn cặp mắt to hệt như Vận Nhi, nặng nề lên tiếng: "Về nhà!"
Niệm Niệm đến, nhà họ Tô càng vui mừng, đã rất lâu rồi chưa từng náo nhiệt như vậy, lúc nhìn thấy Niệm Niệm, Tô Viễn Hàng có vẻ cực kỳ kích động, từ sau khi mừng thọ ông, Vận Nhi vẫn không về thăm, trong lòng cô cũng vô cùng áy náy, Tô Viễn Hàng nuôi cô hai mươi mấy năm, cho dù không kể đến công ơn nuôi dưỡng kia thì cô cũng không nên không chào mà biệt, nhưng tình huống lúc đó như vậy, cô thật sự không còn lựa chọn nào khác. d.đ.l.q.đ
Cô không thể nghe theo sự sắp xếp của Tô Viễn Hàng, cô chỉ xem Tô Thượng Đông là anh cả, sẽ không có bất cứ loại tình cảm nào khác xen lẫn vào.
"Vận Nhi, sau này ở lại nhà đi, một mình con nuôi nấng Niệm Niệm cũng không dễ dàng!" Tô Viễn Hàng nhìn Niệm Niệm, cô bé rất giống bộ dạng Vận Nhi lúc được đưa đến nhà họ Tô năm đó, đối vứa đứa con gái này, ông luôn rất cưng chiều, cô cũng hiểu chuyện nhu thuận, đôi khi so với Ân Huệ ông còn thấy hài lòng hơn, nghĩ đến những chuyện Tô Ân Huệ gây ra cho Vận Nhi, ông vô cùng đau đớn.
Vận Nhi muốn từ chối, nhưng nhìn Hạ Uyển Như và Tô Viễn Hàng nhiệt tình như vậy, cô quyết định tạm thời cứ ở lại vài ngày trước đã, sau đó sẽ đưa Niệm Niệm quay lại Provence, nếu cứ tiếp tục ở đây lâu, cô sợ mình sẽ không đủ quyết tâm rời đi như lúc trước nữa.
Từ sau khi đưa Vận Nhi trở về, Tô Thượng Đông không nói câu nào, cơm nước xong liền vào thư phòng, mãi vẫn không ra ngoài. Vận Nhi vì chuyện của Tô Ân Huệ mà thấy có lỗi với nhà họ Tô, cô ta mới là con của bọn họ, nhưng lại vì cô mà hiện giờ đang bị giam trong tù.
Trước giờ cô đều không biết Âu Thừa Duẫn vì cô mà làm những việc gì, tới tận hôm nay mới hiểu ra một chút.
"Anh..." Vận Nhi giao Niệm Niệm cho Hạ Uyển Như rồi tới thư phòng, sau khi Tô Thượng Đông lên tiếng mới đẩy cửa đi vào.
Vận Nhi cẩn thận đi đến trước mặt Tô Thượng Đông, không biết vì sao, lúc đối mặt anh ta, cô cảm giác phía trước bọn họ có một tầng ngăn cách.
"Làm sao vậy? Vẫn chưa quen sao?" Tô Thượng Đông đã quen lạnh nhạt, nhưng giấu không được sự quan tâm đối với cô.
Vận Nhi gật gật đầu, trước đây, anh cố ý xem nhẹ phần rung động trong lòng, kể từ lúc Vận Nhi đồng ý ở bên Âu Thừa Duẫn, anh ta đã biết cô mãi mãi chỉ có thể là em gái của anh ta. djen~đan`le^quy"đ0n
"Anh cả, bao giờ chị ấy có thể ra tù?" Lúc Vận Nhi mất đi đứa bé thứ hai đã từng rất hận cô ta, nhưng dù sao cô ta vẫn là chị của cô, cho dù cô ta đã từng bày mưu để hãm hại cô thì cô cũng không có ý định sẽ lấy phương thức như vậy để trừng phạt cô ta.
Hiện tại biết là do Âu Thừa Duẫn làm, cô lại càng thêm mâu thuẫn, nếu chỉ là vì cô, sao anh lại không nghĩ tới chuyện hỏi thăm ý kiến của cô? Thế nhưng Vận Nhi không biết, những việc mà Âu Thừa Duẫn làm cho cô không chỉ có như thế...
"Có lẽ cả đời cũng ra không được, Vận Nhi... " Tô Thượng Đông nói đến Ân Huệ thì vẻ mặt liền lạnh đi, anh ta biết Ân Huệ sai, nhưng cái giá Âu Thừa Duẫn bắt cô ta trả cũng quá lớn, cả đời sau đều ở trong tù, đời này của cô ta coi như chấm hết.
Anh ta đã từng đi tìm Âu Thừa Duẫn, thậm chí còn tìm Âu Dương, chỉ là Vận Nhi đi rồi, Âu Thừa Duẫn lại càng không nhân từ nương tay.
"Là Âu Thừa Duẫn làm sao? Anh ấy..." Vận Nhi nhìn thấy vẻ mặt Tô Thượng Đông bất đắc dĩ, càng có thể cảm thấy anh ta đang bất lực. Năng lực lớn như vậy, ngoại trừ Âu Thừa Duẫn thì làm gì còn ai?
"Vận Nhi, em có thể tha cho Ân Huệ không? Anh biết nó có lỗi với em, nhưng nó chịu khổ cũng quá nhiều, nếu có thể em hãy cho nó thêm một cơ hội đi!" Tô Thượng Đông nhìn cô, nói đến cùng thì cũng đều vì chữ tình, nếu cô chưa từng yêu Âu Thừa Duẫn thì sẽ không có những bi kịch này, cũng sẽ không để cho mình rơi vào hoàn cảnh đấy. diễn!đà[email protected]ê#quý$đôn
"Em..." Vận Nhi có thể hiểu ý tứ của Tô Thượng Đông, anh ta muốn cô đi tìm Âu Thừa Duẫn sao?
Nhưng khi rời đi cô đã hạ quyết tâm sẽ không chủ động trở về tìm anh, ngay cả Tô Viễn Hàng cũng chưa từng mở miệng nói Vận Nhi đi tìm anh, Tô Thượng Đông càng không có tư cách.
Vận Nhi và Ân Huệ đều là em gái anh ta, cho dù không kể đến phần tình cảm kia thì anh ta vẫn rất yêu thương Vận Nhi, Ân Huệ bị như vậy đều là đáng tội, anh ta cũng không muốn làm khó Vận Nhi, lúc này còn có thể nghe cô gọi một tiếng anh cả, anh ta cũng nên vừa lòng rồi.
Ở nhà họ Tô, Vận Nhi không hề nhắc đến Tô Ân Huệ, dưới sự nài nỉ của Hạ Uyển Như, cô ở lại mấy hôm.
Sau khi Vận Nhi trở lại nhà họ Tô, Vu Nặc có đến tìm cô một lần, nói rằng Tâm Nhi đã chuyển trường, khu công viên mộng ảo trong thôn Hoàn Vũ mà lúc trước hai người từng sống đã xây dựng xong, Vận Nhi rất muốn quay lại đó xem thử.
Chiếc Bentley màu bạc thổi tung một đám bụi, dừng lại ven con đường nhỏ mọc đầy cây cỏ, Âu Thừa Duẫn duỗi chân ra, ánh mắt nhìn đến ngôi trường học kia, không nói nên lời.
Bỗng nhiên, Âu Thừa Duẫn phát hiện bóng dáng nhỏ xinh trên bãi cỏ xanh um, một đứa bé đang hưng phấn bò lên phía trước, mà ở phía sau đứa bé, bóng dáng từng xuất hiện trong mơ biết bao nhiêu lần hiện lên rõ ràng trước mắt anh.