Ly Hôn Đi Điện Hạ

Edit: Bướm Giang Hồ

Đôi mắt Vận Nhi dưới ánh nắng chiều càng trở nên động lòng người, không nghe ra một tầng ý tứ sâu trong câu nói của Tô Thượng Đông, anh nói từ giờ về sau, là nói bọn họ sao? Hình như có chút không quá chân thật.

“Em lái xe được không?” Tô Thượng Đông đột nhiên vươn tay, khi cách hai má Vận Nhi còn có nửa cm liền dừng lại, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô. Trong trí nhớ của Vận Nhi, Tô Thượng Đông rất ít khi dùng loại ánh mắt sủng nịch này nhìn cô, không biết từ khi nào thì bắt đầu, loại tình cảm này, giống như cùng trước kia có chút không giống.

“Không được sao? Trước kia không phải đã cho em đi học qua sao?” Thấy Vận Nhi kinh ngạc giương cái miệng nhỏ nhắn không nói chuyện, Tô Thượng Đông nhíu nhíu mày, thu hồi cánh tay.

“A, không phải, bằng lái em đã lấy rồi, chẳng qua vẫn không cơ hội sử dụng!” Vận Nhi vẫn còn nhớ rõ, khi Tô Thượng Đông còn ở Mĩ cũng không quên chú ý chương trình học của cô, còn đặc biệt phái người dạy cô lái xe, ngay cả Tô Viễn Hàng cũng không có bắt buộc cô làm bất cứ chuyện gì.

“Ừm, trước luyện tập đi!” Tô Thượng Đông đăm chiêu nâng cằm, sau đó ánh mắt cùng Vận Nhi trao đổi một cái, liền rời khỏi ghế điều khiển để cho Vận Nhi ngồi vào vị trí của anh ta, xe thể thao màu đỏ ở trên đường cái rộng lớn chậm rãi chạy đi.

Tô Thượng Đông kiên nhẫn dạy cô tay nên đặt như thế nào, chân nên dùng như thế nào. Vận Nhi trước kia vốn có học qua chạy xe, cũng có chạy thử một vài đoạn đường ngắn nhưng từ khi bắt đầu, cô cũng không rõ, vì cái gì anh trai lại để cho cô lái xe.

“Chính mình lái xe, về sau sẽ không cần phiền toái người khác!” Tô Thượng Đông giọng điệu như cũ nhàn nhạt nói, sau khi nhìn thấy thành quả của Vận Nhi mới kéo cô đi đến biệt thự.

Vận Nhi luôn luôn có một loại ảo giác, hiện tại nhìn Tô Thượng Đông, cô cảm thấy anh thay đổi!

Nhưng cô lại không thể nói ra có chỗ nào không đúng, nhưng đột nhiên thái độ của anh chuyển biến làm cho cô có chút giật mình, nhưng đối với hình thức ở chung như vậy, cô có chút không được tự nhiên.

Tô Thượng Đông đối với chuyện cô kết hôn một chữ cũng chưa nhắc tới, Vận Nhi biết, kế tiếp cô nên cho anh một lời giải thích.

Nơi này cùng biệt thự nhà họ Tô có chút tương tự, trong phòng khách rộng lớn là một bộ bàn ghế cổ quý cùng với một vài cây xanh. Tô Thượng Đông là người thích cổ, nên bố cục nơi này có chút cổ điển, phong cách nơi này cũng hoàn toàn là dựa theo sở thích của anh.

Đi theo phía sau Tô Thượng Đông lên lầu, toàn bộ biệt thự ngoài bọn họ, giống như không có người hầu, lại được quét dọn thực sạch sẽ, Vận Nhi đoán rằng thời điểm anh trai không ở trong nước khẳng định cũng sẽ sắp xếp người định kỳ quét dọn.

“Em trước đi tắm rửa đi, sau đó ăn cơm! Phòng ở cách vách!” Tô Thượng Đông chỉ vào phòng ngủ lầu hai dặn dò Vận Nhi. Vận Nhi không có ý kiến khác, xoay người liền đi đến phòng nghỉ, nơi này là lần đầu tiên cô đến, nhưng cũng không cảm thấy mới lạ.

Trong tủ là quần áo mới tinh, đều cùng một nhãn hiệu với quần áo của Vận Nhi trước kia ở nhà họ Tô, cho tới bây giờ cô cũng không biết, những thứ trước kia đó, kỳ thật cũng là Tô Thượng Đông dặn dò mà chuẩn bị bởi vì cô.

Kiểu dáng cũng là phong cách cô thích, Vận Nhi tùy tay cầm một bộ váy liền đi tắm, màu xanh nước biển càng khiến làn da thủy nộn của cô càng thêm mê người. Đợi thời điểm cô xuống lầu, Tô Thượng Đông đã tao nhã ngồi trên bàn cơm, trên bàn đã sẵn hai phần beefsteak, nhìn thấy Vận Nhi đi xuống, Tô Thượng Đông nâng mắt : “Lại đây ngồi!”

Đây khẳng định không phải là hắn làm, hẳn là phái người đưa tới.

Vận Nhi có chút kinh ngạc, dường như Tô Thượng Đông và Âu Thừa Duẫn là cùng một loại người, đều thâm tàng bất lộ, không gì không làm được, hơn nữa đều thuộc loại người thâm trầm, làm cho người ta có chút không hiểu được.

“Anh, anh không về nhà sao?” Vận Nhi đánh vỡ ban đêm bình tĩnh, mở miệng hỏi.

“Ngày mai trở về.” Động tác của Tô Thượng Đông rất nhanh, đã cắt xong tảng thịt bò trước mặt, đem đĩa thịt đã cắt xong đổi với đĩa của Vận Nhi, sau đó mở miệng nói : “Ngày mai chúng ta cùng nhau trở về!”

“Đêm nay em liền ở lại nơi này đi!” Tô Thượng Đông Bình tĩnh nói xong, tựa hồ đã biết hết thảy mọi việc, lại vẫn duy trì tư thế ngồi trấn định tự nhiên.

“Em… Đã kết hôn!” Vận Nhi có chút chột dạ cúi đầu, không nghĩ tới Tô Thượng Đông sẽ lưu cô ở lại nơi này.

“Chuyện này anh sẽ giải quyết, Âu Thừa Duẫn không thích hợp với em!” Tay Tô Thượng Đông cầm dao nĩa, chỉ hơi tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục động tác trên tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui